con riêng chỉ muốn học tập
Con riêng chỉ muốn học tập - (Chương 75) - Tác giả Gừng càng già càng cay Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Tôi không định nhắc lại kỹ năng viết thân bài như bạn đã học trong môn tập làm văn từ thời con nít. Chỉ muốn chia sẻ rằng có lúc ta cũng vẫn tắc tị như hồi bé, nhưng tiếc là chẳng còn bé thực sự nên kiểu gì bạn cũng không thể ngồi cắn bút cho đến hạn nộp bài. Chẳng còn cách nào khác là cứ đi theo
iPhone quá cũ đừng lên iOS 14: SAI LẦM!: Du học Trung Quốc 2023, Chi phí du học, Kinh nghiệm du học, khó khăn chọn ngành học, HSK,IELTS mấy.
Chương 3: 3: Cứu Người. Chương trước Chương tiếp. Làm xong công tác xây dựng tâm lý, nhân lúc còn đang nhiệt huyết với việc học, Công Nam tranh thủ ăn cơm xong lại vào phòng lấy tập sách ra. Theo như nhiệm vụ thì cậu phải ôn lại kiến thức đã hỏng, nếu vậy cậu phải
Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập. Thân là con riêng xấu hổ, người người đều nghĩ cậu sẽ đi theo con đường đấu đá tranh giành tài sản, tranh giành tình yêu với con vợ lớn. Thế nhưng sống lại một đời, Lê Công Nam chỉ muốn học tập tiến tới, muốn dùng tri thức thay đổi
Frau Sucht Mann Zum Heiraten In Berlin. Thiến niên gầy gò bị người phía sau đẩy một cái, bước chân lảo đảo đi về phía trước vài bước, chợt một cơn gió lạnh quét qua, cái lạnh thấu xương mang theo nước mưa hất vào người thiếu niên, khiến cậu vốn đang mơ màng choáng váng lập tức tỉnh táo hơn rất giờ cậu, tay cầm một chiếc dù to đứng lặng trước một căn nhà cấp bốn tồi tàn, căn nhà này vô cùng quen thuộc, đây là nơi mà cậu đã sinh hoạt suốt mười bốn năm, nhưng mà, không phải nó đã bị phá bỏ xây nhà máy rồi sao?Dường như để chứng thực mình không bị ảo giác, thiếu niên lại nghiêng đầu nhìn xung quanh, cũng giống như căn nhà trước mắt, các hộ gia đình xung quanh đều ở loại nhà cấp bốn hoặc hai tầng nhỏ hẹp, xập xệ, bảng hiệu cũ kỹ bị nước mưa thấm rỉ sét theo năm tháng. Đây là một dãy xóm cho dân cư sinh sống, hoàn toàn không phải là những ụ rác thải công nghiệp, cũng không phải là xưởng sản xuất khói bụi đầy trời…Vậy cậu…là thế nào?Đứng lặng một lúc lâu nhìn chằm chăm căn nhà quen thuộc trước mắt, cậu, rất muốn vào bên trong xem thử, biết đâu vẫn có thể nhìn thấy người mà cậu đã cách biệt suốt mười mấy năm, cho dù chỉ là mơ, nhưng biết đâu ông trời đang cho cậu cơ hội cuối cùng để từ biệt người như vậy, chân của cậu không cần người điều khiển đã bước một bước nhỏ về phía trước, tuy nhiên chưa kịp bước bước thứ hai thì bên tai đã vang lên một giọng nói không kiên nhẫn\- Cậu Nam à cậu nhanh lên đi\, trời mưa lớn như vậy còn không mau lên xe để tôi chở về gặp ông bà chủ\, đứng đó mè nheo làm gì?Nói xong câu này, người nọ lại lẩm bẩm trong miệng “hừ, còn ở đó giả bộ đáng thương, cái đồ hám tiền không biết xấu hổ”.Công Nam giật mình, cậu quay qua nhìn người vừa nói chuyện, sống trong hoàn cảnh tối tăm không phân rõ ngày đêm đã lâu, bây giờ ký ức trong đầu cậu đã trở nên mơ hồ, người trước mặt khá quen, nhưng trong thời gian ngắn cậu lại không nhớ ra được là kia thấy cậu đứng im nhìn mình chằm chằm thì càng bực bội hơn, anh ta nói\- Ông chủ bà chủ đang chờ cậu ở nhà\, cậu còn lề mề đứng đây để hai người họ chờ không khéo không vui sẽ không nhận cậu đấy\, biết điều một chút đi\.Nói xong, anh ta giật lấy ba lô trên tay cậu, mở cửa quăng vào ghế sau. Thật ra với thân phận tài xế riêng như anh ta không dám cư xử với người khác như thế, cho dù người đó có là người bình thường hay người quen của chủ nhà, anh ta cũng nói năng lịch sự đúng mực, bây giờ anh ta đối xử với một cậu bé như vậy hoàn toàn bởi vì cậu là loại người mà anh ta cực kỳ ghét, con riêng!Hơn nữa đứa con riêng này không phải do ông chủ nuôi vợ bé ở ngoài, anh ta nghe bà vú giúp việc nói là do ông chủ bị người ta chuốc say rồi làm bậy, hơn tháng sau mụ đàn bà kia còn tới nhà quậy, cũng may mẹ của bà chủ ra mặt quăng cho mụ ta số tiền lớn kêu mụ ta phá bỏ, mụ ta thấy số tiền hậu hĩnh nên mới chịu đi, vài ngày sau gọi tới báo đã phá rồi, sau đó lại đòi thêm một mớ tiền nữa để bồi bổ sức khỏe, mẹ vợ của ông chủ lại chuyển cho mụ ta mấy chục này cũng không bị người ngoài biết, vậy mà mấy ngày trước mẹ của mụ ta lại tới nhà la lối om xòm đòi trả con cho ông chủ, mà xui ở chỗ là cha mẹ của ông chủ cũng đang có mặt ở đó, ông cụ bị chọc tức suýt nữa lên cơn đau tim nhập viện. Biết mình có đứa con rơi ở ngoài lại thêm cha già tức giận, cực chẳng đã ông chủ mới năn nỉ bà chủ đón đứa con riêng này anh ta bị sai tới đây rước đứa con riêng này vốn đã bức bội không chịu được, vậy mà lúc tới lại bị mẹ của mụ đàn bà kia chửi xối xả một trận, mà cậu bé này thì vội vàng thu gom đồ đạc, làm như gấp gáp muốn đi nhận cha mẹ vậy. Theo như anh ta thấy, dù bà già kia có khắc nghiệt hung hăng tới đâu thì cũng đã nuôi cậu bé này mười mấy năm, vậy mà đi cũng không thèm chào một cái, vừa nhìn đã biết là loại người tham lam vô ơn giờ thấy cậu thất thần nhìn căn nhà cũ, anh ta càng thêm khinh thường, diễn cho ai coi chứ. Quăng ba lô vào ghế xong, thấy cậu vẫn đứng như trời trồng, tài xế mất hết kiên nhẫn đi tới cầm cánh tay cậu kéo vào niên bị kéo tới cửa xe mới hoàn hồn, vội giũ tay tài xế ra hoang mang hỏi\- Đi đâu?Tài xế tức trợn trắng mắt, mất bình tĩnh nói lớn\- Giả ngu hả? Bớt giả đò đi\, lên xe mau\.Thiếu niên mím chặt môi tay chống vào khung xe không chịu ngồi vào, tài xế cũng sắp không chịu đựng nổi, nhưng lại không thể đánh người, vì vậy hạ giọng khuyên\- Nãy giờ cũng mất nhiều thời gian lắm rồi\, không phải cậu muốn nhận cha mẹ sao? Để họ đợi lâu sẽ tức giận đấy\.Nhận cha mẹ?Nhận cha mẹ!Cậu hốt hoảng lui ra phía sau, hai mắt chợt đỏ lên hoang mang nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn căn nhà cũ kia, cuối cùng giơ tay sờ lên người mình, thật lâu sau cũng không tỉnh táo lại xế thấy cậu lại nổi cơn điên, định đi tới kéo tay cậu thì đột nhiên cậu bé lui nhanh ra phía sau, sau đó quay đầu chạy một mạch về phía căn nhà cũ kia, đập cửa liên đập cửa dồn dập cũng không làm ai kéo ra xem, bây giờ trời đang mưa rất to, lại còn là lúc chiều tối, tất cả mọi người đều ở trong nhà ăn cơm xem ti vi, không chú ý tới chuyện xảy ra ở bên bé lại tiếp tục đập cửa, miệng cũng bắt đầu la to\- Ngoại\, ngoại ơi\, mở cửa cho con đi mà\.La to một lúc, nước mắt của cậu chảy xuống, cuối cùng, tiếng la to trở thành tiếng gào Hoa ở trong nhà cũng nghe thấy tiếng đập cửa, nhưng không ra mở, nếu đã muốn đi rồi, bà cũng không níu kéo làm chi, huống hồ thằng bé cũng chẳng lưu luyến gì nhưng một lúc sau bà nghe thấy tiếng khóc thảm thiết ở bên ngoài, bà không ngồi yên nổi nữa đứng dậy ra mở cửa, vừa mở cửa bà thấy cháu mình quỳ ở trước cửa, khóc đến mặt mũi tèm Hoa lo lắng kéo Nam đứng dậy, nhìn từ trên xuống dưới thấy không bị gì mới yên tâm, sau đó tức tối mắng chửi\- Mày quay lại làm gì\, cút về nhà cha mày đi\.Công Nam nhìn bà Hoa một hồi đột nhiên bước tới ôm chặt bà Hoa, bắt đầu khóc to hơn, cậu nói\- Con không đi\, con không nhận cha con không có cha\, con chỉ có ngoại\, ngoại đừng đuổi con\.Bà Hoa nghe cậu nói vậy thì đứng chết trân, bà không ngờ đứa cháu ngỗ nghịch của mình lại có lúc xin bà đừng đuổi nó đi, nói thật làm sao bà nỡ đuổi cháu mình đi, chỉ là...Bà đẩy cậu ra, nói lớn\- Ở đây ai nuôi mày\, cha mày giàu mới nuôi nổi mày\, tao nuôi không nổi\, mày đi đi\.Nói xong, bà quay đầu vào nhà thì Công Nam lập tức ôm lấy tay bà không buông, đúng lúc này tài xế đi tới, bực bội hỏi\- Diễn xong chưa\, tôi hết kiên nhẫn với hai bà cháu bà rồi đấy\, có đi hay không thì bảo?Công Nam nhìn ngoại mình, thấy mặt bà kiên quyết muốn cậu đi, trong lòng vô cùng hụt hẫng, tuy biết bà không cố ý, nhưng những lời vừa rồi giống như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim cậu làm tim cậu không ngừng rỉ vậy, cậu cũng sẽ không chọn lựa con đường sai lầm kia, cậu lau nước mắt đi, nhìn tài xế, nghiêm túc nói\- Tôi không đi nữa\, tôi cũng không nhận cha\, anh về nói với chú và dì là tôi sẽ không đến làm phiền họ\, bảo họ yên tâm\.Tài xế nghe xong hừ một tiếng quay đầu đi về phía chiếc xe, mở cửa lấy ba lô của cậu ra, đi tới chỗ cậu rồi quăng cho cậu, sau đó trở về xe lái Nam ôm ba lô, lo lắng nhìn ngoại mình, mím môi không nói lời nào, ngoài trời mưa vẫn rất to, dù nhà có mái hiên nhưng gió thổi hất mưa vào vẫn khiến cậu lạnh Hoa đứng nghiêm mặt một hồi thì bước vào nhà, bà không quay đầu lại, chỉ vừa đi vừa nói\- Vô nhà đi\.Công Nam thở ra, nếu thật sự bà không cho cậu vào nhà, cậu cũng không biết mình nên đi đâu, cậu nhìn bóng lưng của bà Hoa, trong lòng không biết là cảm giác gì, chỉ lẳng lặng theo bà vào nhà.
Đi vào nhà, bà Hoa ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm TV, tuy nói là đang xem phim truyền hình Đài Loan yêu thích như mọi ngày, nhưng Công Nam biết, bây giờ bà không xem vào, trên TV đang chiếu gì, bà cũng không Nam dè dặt ôm ba lô vào ngực, trong nhà ấm hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng thời tiết vào mùa mưa gần cuối mùa hè cũng không ấm áp hơn bao nhiêu, cũng may trước khi ra khỏi nhà, cậu đã khoác một chiếc áo khoác dày trên người, tuy nhiên áo khô mà quần lại ướt tới đầu gối, không lạnh lắm nhưng không thoải nhìn quanh nhà, mọi ký ức về căn nhà này cậu cũng không nhớ được rõ ràng hết, nhưng tận sâu trong lòng cậu, cảm giác quen thuộc từ nơi này khiến cậu an tâm hơn bao giờ về rồi, thật tốt!Nhìn quanh một lượt, nhớ kỹ mọi vật dụng trong nhà rồi cậu cũng thôi nhìn tiếp, cúi đầu rũ lông mi xuống nhìn ba lô trong lòng mình, nếu lúc này có người nhìn vào mắt cậu sẽ phát hiện trong mắt cậu không có tiêu cự, trống rỗng, giống y như một xác chết vậy. Kỳ thật đó là một thói quen, thói quen này hình thành khi cậu bị nhốt ở chỗ u tối kia, không biết ngày tháng giờ giấc đêm ngày, hơn nữa cũng không có gì để làm, vì thế cậu thường hay ngồi “thừ” để giết thời biết cậu đã thơ thẩn bao lâu, đứng im ở chỗ cửa không nhúc nhích, bà Hoa cảm thấy cậu có điều khác lạ nhưng chỉ nghĩ có lẽ do bị chuyện hôm nay kích thích, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều. Lúc này bà mở miệng nói với giọng điệu lạnh tanh\- Ở hết đêm nay, sáng mai tao đón xe cho mày tới nhà cha thấy bà Hoa nói chuyện, hồn vía của cậu cũng quay về, sau đó lắc đầu, nói\- Con không đi nhà ông ấy ở, con muốn ở đây với Hoa tức giận tắt TV, quay sang nhìn cậu mắng\- Ai cho mày ở đây, tao nuôi mày mười mấy năm rồi, tao không nuôi nổi nữa, mày về nhà cha mày để cha mày nuôi tới đây bà Hoa dừng một lúc rồi nói tiếp\- Mẹ mày báo tao, làm khổ tao, đẻ ra mày cũng không nên thân, học hành chẳng ra sao, suốt ngày chơi bời tụ tập, tao chán lắm rồi…Công Nam nghe bà Hoa nói cũng không nói lại, chỉ đứng im nghe bà chỉ trích mắng chửi. Nếu là trước đây, cậu đã cãi lại hoặc vùng vằng đi vào phòng không chịu ra rồi, dù sao khi đó vẫn còn trẻ, lại là tuổi phản nghịch, nghe những lời ghét bỏ chói tai như vậy sao có thể không giận không tức?Cho dù là cậu của bây giờ, sống lại một đời, nghe những lời này cũng cảm thấy khó chịu, cậu biết bà ngoại có nỗi khổ, nhưng tổn thương bằng lời nói không hề nhẹ hơn đòn roi, thời gian lâu dài, tâm lý cũng sẽ trở nên vặn không phải sao, trước đây, tâm lý của cậu đã vặn vẹo như vậy đấy!Mắng một hồi, bà Hoa thấy cậu không nói gì cũng phát hiện mình nói nặng lời, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, làm sao hốt lại được, bà chỉ có thể im lặng không nói gì nữa, bầu không khí trong nhà trở nên trầm lặng đến đáng biết qua bao lâu, Công Nam lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này, giọng điệu của cậu vô cùng nghiêm túc, vô cùng chân thành\- Ngoại, con sẽ không đến nhà chú nhận cha, sau này cũng sẽ không, gia đình họ đang hạnh phúc, là chúng ta chen chân vào, con không muốn bản thân là đồ thừa trong gia đình đó, con sẽ tự nuôi sống mình, bây giờ con đã mười lăm rồi, sang năm con sẽ chuyển vào trường nội trú học, con cũng có thể đi làm thêm đóng học phí, cho nên… ngoại theo dì ba sang nước ngoài chữa bệnh Hoa nghe cậu nói xong lập tức giật mình, cổ họng của bà giống như bị ai nhét bông vào, không nói ra được lời nào. Qua một lúc, bà mới gấp gáp đứng dậy đi tới chỗ cậu cầm cánh tay cậu, hỏi\- Ai nói cho mày biết, con ba đúng không? Tao gọi điện thoại mắng xong bà quay đi tìm điện thoại, Công Nam thấy vậy vội ngăn lại.\- Không phải đâu ngoại, con vô tình nghe ngoại nói chuyện điện thoại với dì ba mới biết, con biết ngoại sợ ngoại đi rồi con không ai trông nôm chăm sóc, cho nên mới tới nhà chú nói chuyện, nhưng nếu có thể, con xin ngoại thương con lần này, con không muốn tới nhà đó làm con riêng, ngoại sang nước ngoài với dì ba, con cũng sẽ dọn vào trường nội trú ở, trên đời này, ngoại là người thân duy nhất của con, con không nhận ai nữa mấy câu này của cậu, bà Hoa không kìm được nước mắt, nhưng ngại khóc trước mặt cháu ngoại, bà quay đi len lén lau nước mắt. Thấy bà ngoại khóc, Công Nam cũng không nhịn được nữa, những uất ức của mấy năm nay tích tụ trong lòng cứ thế trào ra, không cách nào ngăn lại được, cậu ôm lấy vai bà khóc không thành tiếng…Khóc một hồi hai bà cháu không khóc nữa, biết cả buổi chiều cậu không ăn gì, bà kêu cậu thay đồ rồi vào bếp hâm đồ ăn lại ăn xong vào phòng nghỉ, cậu nghe lời ôm ba lô vào phòng thay phòng ngồi trên giường, cậu nhìn xung quanh phòng mình một cái, trong phòng có hơi bừa bộn do cậu sửa soạn đồ đạc lúc chiều, ngoài ra trên vách tường dán đầy poster các nhóm nhạc phong cách quay dị, trên bàn bày máy thiết bị chơi game. Mười mấy năm trở về căn phòng lúc tuổi vị thành niên, nhìn phong cách hiện giờ của mình, Công Nam có hơi muối mặt muốn đào lỗ chui đồ ra xong, cậu đứng dậy định tháo mấy poster xuống, dọn dẹp phòng một chút thì bỗng nhiên “ong” một tiếng, cậu bị thứ gì đó giống như điện giật ngã ngay đơ xuống giường, lúc này trong đầu của cậu vang lên một giọng nói máy mócHọ tên Lê Công NamNgữ Văn LV 0 \0/100\Toán học LV 0 \0/100\Hóa học LV 0 \0/100\Tiếng Anh LV 0 \0/100\Vật lý LV 0 \0/100\Sinh học LV 0 \0/100\Lịch sử LV 0 \0/100\Địa lý LV 0 \0/100\Điểm học tập 0Nghe thấy một loạt các môn học, đồng thời một bảng điện tử hiện lên trước mặt, Công Nam chưa kịp suy nghĩ là chuyện gì thì lại nghe tiếng máy móc kia vang vụ cho người mới Ôn lại kiến thức đã hỏng, kiếm được 100 điểm học tập trong vòng một tuần. Thất bại Trải nghiệm cảm giác thai nghén 10 nói tới bây giờ trong đầu cậu là cái gì, chỉ nói cái nhiệm vụ nó đưa ra thôi cũng quá lừa tình, thời hạn làm nhiệm vụ chỉ có một tuần nhưng trừng phạt lại tới mười ngày. Có cho người ta hưởng trọn vẹn niềm vui khi được sống lại không hả?Mắng thầm một hồi, Công Nam cũng dần tỉnh táo lại, từ lúc biết mình sống lại, việc đầu tiên cậu làm là lựa chọn không tới nhà kia nhận cha mẹ, nhưng sau đó thì sao? Sống mơ màng hồ đồ hết quãng đời còn lại? Kỳ thật cậu đã nghĩ tới việc học hết cấp ba rồi mở cửa hàng nhỏ buôn bán qua ngày, cho nên còn cần nghiêm túc học tập nữa sao?Đọc được suy nghĩ của ký chủ, 001 tức điên, nếu lúc này nó có hình dạng thật thì đã gõ mạnh vào đầu ký chủ của nó rồi, có bàn tay vàng trong tay mà còn muốn sống cuộc sống bình dị qua ngày? Coi nó là đồ chơi trí năng sao?Tuy nhiên thân làm hệ thống mang tri thức đầy mình, nó cũng không thể làm hành động tổn hại trí lực của ký chủ, vì thế chỉ có thể dùng giọng nói máy móc lạnh băng nói\Nghe thứ kỳ lạ kia nói, Công Nam hơi ngại ngùng gãi đầu, nói\- Nhưng thành tích học tập của tôi không tốt lắm, năm rồi còn… đội sổ.\\- Hệ thống?Công Nam nghe tới hai từ này lập tức mở to mắt, tuy không đọc nhiều tiểu thuyết, nhưng từng đọc một bộ nói về bàn tay vàng hệ thống này, lúc đó cậu còn cho là vớ vẩn nên lướt qua luôn, không ngờ cũng có ngày cậu sở hữu một cái “hệ thống”.\- Nếu như vậy thử một lần cũng không sao, cùng lắm nôn ọe mười ngày thôi, cũng không chết được. Hơn nữa cậu nói đúng, tri thức đúng là ánh sáng dẫn đường cho tương lai…
Thiếu niên gầy gò bị người phía sau đẩy một cái, bước chân lảo đảo đi về phía trước vài bước, chợt một cơn gió lạnh quét qua, cái lạnh thấu xương mang theo nước mưa hất vào người thiếu niên, khiến cậu vốn đang mơ màng choáng váng lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều. Bây giờ cậu, tay cầm một chiếc dù to đứng lặng trước một căn nhà cấp bốn tồi tàn, căn nhà này vô cùng quen thuộc, đây là nơi mà cậu đã sinh hoạt suốt mười bốn năm, nhưng mà, không phải nó đã bị phá bỏ xây nhà máy rồi sao? Dường như để chứng thực mình không bị ảo giác, thiếu niên lại nghiêng đầu nhìn xung quanh, cũng giống như căn nhà trước mắt, các hộ gia đình xung quanh đều ở loại nhà cấp bốn hoặc hai tầng nhỏ hẹp, xập xệ, bảng hiệu cũ kỹ bị nước mưa thấm rỉ sét theo năm tháng. Đây là một dãy xóm cho dân cư sinh sống, hoàn toàn không phải là những ụ rác thải công nghiệp, cũng không phải là xưởng sản xuất khói bụi đầy trời… Vậy cậu…là thế nào? Đứng lặng một lúc lâu nhìn chằm chăm căn nhà quen thuộc trước mắt, cậu, rất muốn vào bên trong xem thử, biết đâu vẫn có thể nhìn thấy người mà cậu đã cách biệt suốt mười mấy năm, cho dù chỉ là mơ, nhưng biết đâu ông trời đang cho cậu cơ hội cuối cùng để từ biệt người thân. Nghĩ như vậy, chân của cậu không cần người điều khiển đã bước một bước nhỏ về phía trước, tuy nhiên chưa kịp bước bước thứ hai thì bên tai đã vang lên một giọng nói không kiên nhẫn - Cậu Nam à cậu nhanh lên đi, trời mưa lớn như vậy còn không mau lên xe để tôi chở về gặp ông bà chủ, đứng đó mè nheo làm gì? Nói xong câu này, người nọ lại lẩm bẩm trong miệng “hừ, còn ở đó giả bộ đáng thương, cái đồ hám tiền không biết xấu hổ”. Công Nam giật mình, cậu quay qua nhìn người vừa nói chuyện, sống trong hoàn cảnh tối tăm không phân rõ ngày đêm đã lâu, bây giờ ký ức trong đầu cậu đã trở nên mơ hồ, người trước mặt khá quen, nhưng trong thời gian ngắn cậu lại không nhớ ra được là ai. Người kia thấy cậu đứng im nhìn mình chằm chằm thì càng bực bội hơn, anh ta nói - Ông chủ bà chủ đang chờ cậu ở nhà, cậu còn lề mề đứng đây để hai người họ chờ không khéo không vui sẽ không nhận cậu đấy, biết điều một chút đi. Nói xong, anh ta giật lấy ba lô trên tay cậu, mở cửa quăng vào ghế sau. Thật ra với thân phận tài xế riêng như anh ta không dám cư xử với người khác như thế, cho dù người đó có là người bình thường hay người quen của chủ nhà, anh ta cũng nói năng lịch sự đúng mực, bây giờ anh ta đối xử với một cậu bé như vậy hoàn toàn bởi vì cậu là loại người mà anh ta cực kỳ ghét, con riêng!1 Hơn nữa đứa con riêng này không phải do ông chủ nuôi vợ bé ở ngoài, anh ta nghe bà vú giúp việc nói là do ông chủ bị người ta chuốc say rồi làm bậy, hơn tháng sau mụ đàn bà kia còn tới nhà quậy, cũng may mẹ của bà chủ ra mặt quăng cho mụ ta số tiền lớn kêu mụ ta phá bỏ, mụ ta thấy số tiền hậu hĩnh nên mới chịu đi, vài ngày sau gọi tới báo đã phá rồi, sau đó lại đòi thêm một mớ tiền nữa để bồi bổ sức khỏe, mẹ vợ của ông chủ lại chuyển cho mụ ta mấy chục triệu. Chuyện này cũng không bị người ngoài biết, vậy mà mấy ngày trước mẹ của mụ ta lại tới nhà la lối om xòm đòi trả con cho ông chủ, mà xui ở chỗ là cha mẹ của ông chủ cũng đang có mặt ở đó, ông cụ bị chọc tức suýt nữa lên cơn đau tim nhập viện. Biết mình có đứa con rơi ở ngoài lại thêm cha già tức giận, cực chẳng đã ông chủ mới năn nỉ bà chủ đón đứa con riêng này về. Mà anh ta bị sai tới đây rước đứa con riêng này vốn đã bức bội không chịu được, vậy mà lúc tới lại bị mẹ của mụ đàn bà kia chửi xối xả một trận, mà cậu bé này thì vội vàng thu gom đồ đạc, làm như gấp gáp muốn đi nhận cha mẹ vậy. Theo như anh ta thấy, dù bà già kia có khắc nghiệt hung hăng tới đâu thì cũng đã nuôi cậu bé này mười mấy năm, vậy mà đi cũng không thèm chào một cái, vừa nhìn đã biết là loại người tham lam vô ơn Bây giờ thấy cậu thất thần nhìn căn nhà cũ, anh ta càng thêm khinh thường, diễn cho ai coi chứ. Quăng ba lô vào ghế xong, thấy cậu vẫn đứng như trời trồng, tài xế mất hết kiên nhẫn đi tới cầm cánh tay cậu kéo vào Thiếu niên bị kéo tới cửa xe mới hoàn hồn, vội giũ tay tài xế ra hoang mang hỏi - Đi đâu? Tài xế tức trợn trắng mắt, mất bình tĩnh nói lớn - Giả ngu hả? Bớt giả đò đi, lên xe Thiếu niên mím chặt môi tay chống vào khung xe không chịu ngồi vào, tài xế cũng sắp không chịu đựng nổi, nhưng lại không thể đánh người, vì vậy hạ giọng khuyên - Nãy giờ cũng mất nhiều thời gian lắm rồi, không phải cậu muốn nhận cha mẹ sao? Để họ đợi lâu sẽ tức giận đấy. Nhận cha mẹ? Nhận cha mẹ! Cậu hốt hoảng lui ra phía sau, hai mắt chợt đỏ lên hoang mang nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn căn nhà cũ kia, cuối cùng giơ tay sờ lên người mình, thật lâu sau cũng không tỉnh táo lại được. Tài xế thấy cậu lại nổi cơn điên, định đi tới kéo tay cậu thì đột nhiên cậu bé lui nhanh ra phía sau, sau đó quay đầu chạy một mạch về phía căn nhà cũ kia, đập cửa liên tục. Tiếng đập cửa dồn dập cũng không làm ai kéo ra xem, bây giờ trời đang mưa rất to, lại còn là lúc chiều tối, tất cả mọi người đều ở trong nhà ăn cơm xem ti vi, không chú ý tới chuyện xảy ra ở bên ngoài. Cậu bé lại tiếp tục đập cửa, miệng cũng bắt đầu la to - Ngoại, ngoại ơi, mở cửa cho con đi mà. La to một lúc, nước mắt của cậu chảy xuống, cuối cùng, tiếng la to trở thành tiếng gào khóc. Bà Hoa ở trong nhà cũng nghe thấy tiếng đập cửa, nhưng không ra mở, nếu đã muốn đi rồi, bà cũng không níu kéo làm chi, huống hồ thằng bé cũng chẳng lưu luyến gì bà. Thế nhưng một lúc sau bà nghe thấy tiếng khóc thảm thiết ở bên ngoài, bà không ngồi yên nổi nữa đứng dậy ra mở cửa, vừa mở cửa bà thấy cháu mình quỳ ở trước cửa, khóc đến mặt mũi tèm nhem. Bà Hoa lo lắng kéo Nam đứng dậy, nhìn từ trên xuống dưới thấy không bị gì mới yên tâm, sau đó tức tối mắng chửi - Mày quay lại làm gì, cút về nhà cha mày đi. Công Nam nhìn bà Hoa một hồi đột nhiên bước tới ôm chặt bà Hoa, bắt đầu khóc to hơn, cậu nói - Con không đi, con không nhận cha con không có cha, con chỉ có ngoại, ngoại đừng đuổi con. Bà Hoa nghe cậu nói vậy thì đứng chết trân, bà không ngờ đứa cháu ngỗ nghịch của mình lại có lúc xin bà đừng đuổi nó đi, nói thật làm sao bà nỡ đuổi cháu mình đi, chỉ là... Bà đẩy cậu ra, nói lớn - Ở đây ai nuôi mày, cha mày giàu mới nuôi nổi mày, tao nuôi không nổi, mày đi đi. . Truyện NgượcNói xong, bà quay đầu vào nhà thì Công Nam lập tức ôm lấy tay bà không buông, đúng lúc này tài xế đi tới, bực bội hỏi - Diễn xong chưa, tôi hết kiên nhẫn với hai bà cháu bà rồi đấy, có đi hay không thì bảo? Công Nam nhìn ngoại mình, thấy mặt bà kiên quyết muốn cậu đi, trong lòng vô cùng hụt hẫng, tuy biết bà không cố ý, nhưng những lời vừa rồi giống như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim cậu làm tim cậu không ngừng rỉ máu. Dù vậy, cậu cũng sẽ không chọn lựa con đường sai lầm kia, cậu lau nước mắt đi, nhìn tài xế, nghiêm túc nói - Tôi không đi nữa, tôi cũng không nhận cha, anh về nói với chú và dì là tôi sẽ không đến làm phiền họ, bảo họ yên tâm. Tài xế nghe xong hừ một tiếng quay đầu đi về phía chiếc xe, mở cửa lấy ba lô của cậu ra, đi tới chỗ cậu rồi quăng cho cậu, sau đó trở về xe lái đi. Công Nam ôm ba lô, lo lắng nhìn ngoại mình, mím môi không nói lời nào, ngoài trời mưa vẫn rất to, dù nhà có mái hiên nhưng gió thổi hất mưa vào vẫn khiến cậu lạnh run. Bà Hoa đứng nghiêm mặt một hồi thì bước vào nhà, bà không quay đầu lại, chỉ vừa đi vừa nói - Vô nhà đi. Công Nam thở ra, nếu thật sự bà không cho cậu vào nhà, cậu cũng không biết mình nên đi đâu, cậu nhìn bóng lưng của bà Hoa, trong lòng không biết là cảm giác gì, chỉ lẳng lặng theo bà vào nhà.
Trường Quân vừa bước vào, tất cả mọi người đều im lặng, anh cất bước đi tới bên cạnh bà Liên và Công Nam gật đầu với hai người một cái, sau đó quay sang ba mẹ con nhà kia, lạnh lùng nói\- Dám làm phải dám chịu\, dì Hồng\, cháu từ nhỏ đã được ông nội Lâm trông chừng tới lớn\, cháu chưa từng nghe ông nội Lâm dạy con cháu mình đi vu khống người khác\, cũng chưa từng nghe ông ấy dạy con cháu hèn nhát trốn tránh sai lầm\, vậy dì cho cháu hỏi thái độ hôm nay của Tín là thế nào?Bà Hồng giận run người, người có não đều sẽ nghe ra anh đang châm chọc bà ta không biết dạy con, thật không ngờ ngay cả Trường Quân cũng đứng về phe thằng con riêng kia, rốt cuộc nó đã cho cả nhà kia uống thuốc lú gì rồi?Chỉ là bây giờ không thể trở mặt, địa vị của Trường Quân trên thương trường rất cao, nếu đắc tội anh thì gia đình bà ta mất nhiều hơn được, vì thế bà ta xuống nước cười nói\- Xin lỗi tại đây là được rồi\, nếu Nam không chịu dì kêu thằng Tín xin lỗi đến khi nào Nam tha thứ thì thôi\, công khai rồi thì sau này thằng bé làm sao còn mặt mũi đi học nữa\.Trường Quân không mảy may dao động, anh nói thẳng\- Vậy khi cậu ta đi nói xấu Nam sao không nghĩ tới mặt mũi của thằng bé\, công khai vu khống thì công khai nhận lỗi\, có gì sai sao?Không đợi bà ta tiếp tục kỳ kèo, anh ra tối hậu thư.\- Nếu từ đây đến ngày mai cậu Tín không công khai xin lỗi Nam trước toàn trường\, việc hợp tác đầu tư nhận thầu lô đất kia cũng không cần nhắc tới nữa\.Sau này chắc chắn chú Mạnh sẽ giao lại công ty Gia Nghiệp cho mấy đứa nhỏ quản lý\, làm sao cháu có thể yên tâm hợp tác với người chỉ biết trốn tránh trách nhiệm được chứ? Hơn nữa Quang Huy là một trường học nổi tiếng cả nước\, đôi khi phải giết gà dọa khỉ để tránh lặp lại tình trạng này lần thứ hai\.Câu sau anh nói với hiệu trưởng, anh là nhà đầu tư lớn nhất của ngôi trường này, trong địa bàn của anh dám ức hiếp người của anh, đúng là chán sống rồi!Hiệu trưởng lập tức tỏ rõ thái độ\- Cậu Quân yên tâm\, tôi chắc chắn sẽ xử lý nghiêm chuyện này\.Sau đó ông ấy quay sang nói với những người trong văn phòng\- Mọi chuyện cứ quyết định như vậy\, mười lăm phút đầu giờ ngày mai bạn Tín phải đọc loa xin lỗi bạn Nam trước toàn trường\, bây giờ ba em quay về lớp học đi\.Thành Tín vốn không phục, nhưng từ nhỏ gã ta đã sợ Trường Quân, nếm thử nhiều thủ đoạn xử lý người của anh, cho nên nãy giờ không dám nói cậu nào, tuy nhiên bây giờ anh lại giải quyết như vậy, gã ta đương nhiên không chịu, đang định bất chấp tất cả muốn cãi lại thì bị bà Hồng và Thanh Tâm kéo Hồng biết nếu để ông Mạnh biết vì chuyện này mà vụ hợp tác giữa hai công ty bị hủy bỏ, chắc chắn Thành Tín sẽ bị đưa ra nước ngoài, chi bằng bây giờ cứ nhịn trước, sau này chờ khi có cơ hội sẽ xử lý thằng con riêng Thanh Tâm thì lại si mê nhìn người thanh niên kia, mấy tháng không gặp, anh vẫn đẹp trai quyến rũ như vậy, sức hút của người đàn ông thành đạt đúng là không gì sánh bằng, cô ta nở một nụ cười tươi rối dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh, nũng nịu nói\- Anh Quân anh đừng tức giận\, em nhất định sẽ khuyên anh ba của em nhận lỗi\, tháng sau là sinh nhật của em\, anh có thể đến tham dự không?Anh không để ý đến cô ta mà quay sang sờ đầu Công Nam.\- Đi về lớp học đi\, anh đưa thím về\.\- Em tiễn hai người ra cổng trưởng nhé\.Trường Quân gật đầu, ba người chào hiệu trưởng rồi đi ra khỏi văn phòng, cả quá trình không thèm nhìn ba mẹ con bà Hồng một Tâm oán hận nhìn theo bóng lưng của Công sao, tại sao ngay cả anh Quân cũng bênh vực nó, đúng là mẹ nào con nấy, đều là hồ ly tinh! Cứ đợi đó, sẽ có một ngày tao cho mày đẹp mặt!Công Nam tiễn hai người tới cổng trường, bà Liên lên xe trước, còn Trường Quân thì trước khi đi đưa cho Công Nam một chiếc điện thoại, nói\- Cầm lấy\, sau này có chuyện gì thì gọi cho anh\.Công Nam cầm lấy điện thoại bấm vài cái, thích không muốn buông tay.\- Cám ơn anh\.Trường Quân mỉm cười xoa đầu cậu, nói\- Trở về lớp học đi\.Nhớ\, không được dùng điện thoại trong giờ học\.Công Nam gật đầu hí hửng ôm điện thoại trở về lớp.[Ký chủ, chiếc điện thoại này có cài thiết bị định vị.]Công Nam nghe vậy bước chân hơi dừng lại, sau đó lại thản nhiên tiếp tục đi về lớp.[Ký chủ không cảm thấy quyền riêng tư của mình đang bị xâm phạm sao?]\- Không có\, ngược lại tôi rất yên tâm\.Hệ thống không hiểu suy nghĩ của cậu.[Ký chủ nên cẩn thận với người này, anh ta tốt với cậu quá mức quy định, điều này không đúng chút nào.]\- Có gì không đúng\, hơn nữa tôi cũng không có gì để anh ấy lợi dụng cả\.[Biết đâu anh ta ham muốn thân thể của ký chủ, muốn chiếm đoạt ký chủ thì sao? 001 cảm thấy ánh mắt của anh ta nhìn ký chủ rất mãnh liệt.]Bùm!Mặt của cậu nóng lên, may mà lúc này sân trường không có ai, nếu không cậu chỉ muốn chui xuống lỗ trốn thôi.\- Không\, không thể nào đâu\, cậu đừng nói bậy\.Tuy nói với hệ thống như vậy, nhưng cậu không biết môi mình lại cong lên một cách vô đầu xuất hiện suy nghĩ viễn vong… Nếu như anh ấy thật sự muốn thân thể mình thì cũng không phải không thể, điều này chứng tỏ anh ấy thích mình, một người vừa đẹp trai lại trẻ tuổi có bản lĩnh như vậy làm bạn trai mình hình như cũng không tệ lắm…Bậy bạ bậy bạ! Bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện vớ vẩn, nên để tâm trí vào việc học thì vào lớp học, vừa mới ngồi xuống.[Tích! Nhiệm vụ mới Đoạt giải trong cuộc thi học sinh giỏi môn toán cấp quốc 5000 điểm học tập, 1 cơ hội rút thăm trúng bại Bị xui xẻo trong 48 tiếng.]Hai mắt của Công Nam sáng lên, nhưng sau đó lại ảm đạm xuống, muốn thăng cấp môn toán lên cấp ba cần điểm học tập, mà nhiệm vụ lần này lại kéo dài tới lúc cuộc thi kết thúc, như vậy sao có thể thăng cấp môn toán trong mấy tháng nghĩ một lúc, cậu hỏi hệ thống\- 001\, cần tới mười ngàn điểm học tập mới thăng cấp môn toán lên cấp ba\, mà nhiệm vụ lại ít như vậy thì sao tôi kiếm điểm học tập được chứ?[Ký chủ có thể yêu cầu làm bài kiểm tra từ hệ thống biên soạn, mỗi môn đạt chín điểm sẽ được thưởng 100 điểm học tập, nếu ký chủ yêu cầu bài kiểm tra cho khối học cao hơn khối học hiện tại của ký chủ thì phần thưởng sẽ tăng gấp mười ra trong kỳ thi tháng lần tới, nếu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng, tất nhiên độ khó của nhiệm vụ càng cao thì điểm thưởng càng nên ký chủ không cần lo lắng thiếu điểm học tập.]\- Có thể yêu cầu làm bài kiểm tra? Sao cậu không nói sớm?[Là do ký chủ không yêu cầu, cho nên hệ thống không cần thông báo.]Công Nam thở dài, được rồi, nói tới cùng cũng là lỗi của cậu.\-Lời của tác giả Hôm nay Gừng bị cảm rồi, ngày mai Gừng bù lại nha ~~Chap 27 Cuộc thi "Tôi yêu Hóa học"
TÁC GIẢ GỪNG CÀNG GIÀ CÀNG CAY Văn án Thân là con riêng xấu hổ, người người đều nghĩ cậu sẽ đi theo con đường đấu đá tranh giành tài sản, tranh giành tình yêu với con vợ lớn. Thế nhưng sống lại một đời, Lê Công Nam chỉ muốn học tập tiến tới, muốn dùng tri thức thay đổi số phận, tài sản tự mình tạo ra, tình yêu…ừm…vị kia cha mẹ mất sớm, tính tình lạnh lùng âm trầm, người muốn tiếp cận chỉ sợ phải mua thêm mười cái mạng… Tuy nhiên người đời lại không biết rằng anh đã dùng hết tất cả sự dịu dàng của mình cho cậu… Hệ thống Tôi chỉ là người qua đường mua nước tương, đừng phỏng vấn tôi Tag Đam mỹ, trọng sinh, vườn trường, chủ thụ, hệ thống, học bá, hào môn thế gia MỤC LỤC 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 -> 200 Điều hướng bài viết
con riêng chỉ muốn học tập