đủ rồi anh yêu em
Tay anh đủ sức để cầm chặt tay em, vai anh đủ rộng để em tựa vào và em đã nghĩ tình yêu của chúng ta đủ lớn để vượt qua tất cả những sóng gió. Rồi hình như tình yêu lại là thứ mong manh nhất trên đời, hạnh phúc nhất chính là tình yêu và khổ đau nhất cũng chính
Mời các bạn lắng nghe truyện Đủ Rồi Anh Yêu Em của tác giả Chanh Tâm qua giọng đọc của MC Bông, Chúc các bạn vui vẻ và có giây phút thư giãn. Admin sẽ cố gắng hoàn thiện để kho chuyện phong phú hơn.
Phim 'Rồi 30 năm sau': Bà Hải (Thanh Trúc) nhờ con gái đưa đi gặp Long (Quang Tuấn) Tập 22 của phim truyền hình "Rồi 30 năm sau" mang đến cho khán giả chuỗi những tình tiết rối rắm. Hân ( Yeye Nhật Hạ) ngày càng thích Long và bày ra đủ trò để khiến anh phải yêu cô. Trong lúc
Nhưng khi tình yêu đi ta lại chỉ có thể học cách chấp nhận nó. Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015. Tháng 10 rồi, em chờ anh đủ lâu rùi đó ! Unknown. 05:35 , Truyện ngắn. Tháng 10 mong anh sẽ đến bên em nhé! Tháng 10 nắm tay nhau thật chặt anh nhé, tháng 10 bên nhau thật lâu anh nhé! Tháng
"Anh ngủ thêm đi anh Em phải dậy lấy chồng" mie. em đang vui vẻ yêu đời mà đọc xong câu này em cũng quắn xi la quằn mấy thím ợ -((( Kiểu như anh cứ tiếp tục mơ về giấc mơ đôi lứa màu hồng, ko cần vật chất chỉ cần nhau. Em thì ko mơ mộng nữa chỉ muốn duyên lành an phận.
Frau Sucht Mann Zum Heiraten In Berlin. "Tìm tôi làm gì? Bản thiết kế tôi đã giao rồi, tôi cũng đã nói với anh khi nào tôi trở về, năm ngày còn chưa tới -""Anh đã nói trước với em, anh không đợi được đến năm ngày, quá giày vò, anh không đợi được." Lương Tĩnh Hanh trực tiếp ngắt lời cô "Anh muốn lập tức gặp em.""Gặp tôi, gặp nhau rồi sau đó sẽ như thế nào?" Dương Tư Dục lắc dù sự xuất hiện của anh, trong tức thời mang cho cô hy vọng không nên có, nhưng cô đã quyết tâm muốn rời khỏi anh, sự xuất hiện của anh chỉ là để cho cô càng thêm khó chịu mà thôi."Anh muốn đưa em về." Lương Tĩnh Hanh không chút nghĩ ngợi trả lời."Không thể nào, tôi chưa muốn về." Dương Tư Dục cũng phủ quyết rất vẻ mặt cô kiên định, Lương Tĩnh Hanh nghiêng cúi người, chóp mũi chống đỡ nàng, hơi thở nóng rực phảng phất ở giữa hai người. Hơi thở của anh nồng đậm, hơi thở của cô đứt quãng mà dồn dập, bọn họ cũng bởi vì thân thể gần sát nhau mà nhịp tim không bình thường."Em không trở về, không sao, anh ở lại với em." Lương Tĩnh Hanh đã quyết định, cần phải ở chỗ này, đem "Giải quyết" Dương Tư Dục cho tốt. Chuyện ở công ty, anh tạm thời giao tất cả cho thư ký, đợi sau khi thành công đưa Tư Dục về bên cạnh anh, anh mới yên tâm làm vậy, Dương Tư Dục kinh ngạc, không xác định cô đang nghe được cái gì. Nhìn thẳng vào mắt anh, thấy cảm xúc trong mắt anh hoàn toàn khác hẳn lúc trước, vẫn là đôi con ngươi thâm thúy mê người như cũ, nhưng nhiều hơn mấy phần chân thành nhu tình, cùng kiên định."Anh nói rồi, trực tiếp phán anh tử hình, đối với anh mà nói không công bằng, cho nên anh đến đây, hướng Dương quan toà ’ chống án, anh chỉ muốn một cơ hội." Cái Lương Tĩnh Hanh cần bây giờ chính là một công Tư Dục nhìn chăm chú vào đôi mắt dịu dàng của anh, trong lòng đã muốn hòa tan. Nhưng đối với chuyện tương lai của hai người, cô hoàn toàn không thể xác định."Chúng ta quen biết nhau đã rất nhiều năm rồi." Dương Tư Dục rũ mắt xuống, đem tầm mắt dời xuống đôi môi mỏng khiêu gợi của anh. Cô đã từng khát vọng được đôi môi kia cho mình một nụ hôn nóng bỏng, cho là đó chính ước muốn duy nhất của cô, vậy mà hôm nay, cô đã nếm được tư vị của nụ hôn đó, nhưng không phải đơn thuần chỉ có hạnh phúc, còn kèm theo nồng nặc chua xót và khổ sở."Vậy thì như thế nào?" Lương Tĩnh Hanh nhìn hàng lông mi dài của cô, mặc dù không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng anh lại có thể nhớ hình dáng của cô, môi của cô, mắt của cô, mũi cao của cô."Quen biết anh nhiều năm, anh có thật lòng có yêu một người phụ nữ nào sao?" Dương Tư Dục cắn môi, thầm nghĩ thật châm chọc, hạnh phúc của bọn họ chỉ là sự giả dối mà thôi. Cô không muốn đắm chìm, không thể đắm chìm, nếu không, cô thật sẽ không có cách nào tự kềm cô lại cắn chặt môi đỏ mọng, Lương Tĩnh Hanh đau lòng nâng lên mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô không cho cô lãng tránh mình."Anh cũng đã từng suy nghĩ như vậy, cả đời này cũng sẽ không yêu một ai. . . . . ." Giọng Lương Tĩnh Hanh khàn khàn đè nén tâm tình kích động "Cho đến đêm hôm đó anh mới phát hiện, thì ra là, trong lòng anh đã sớm có em."Dương Tư Dục run rẩy, cô không thể nào tin nổi sự thật từ trong miệng anh, nghe lời nói làm say lòng người."Không, không thể nào. . . . . . Chuyện này. . . . . . Không phải là sự thật. . . . . ." Cô lắc đầu, không muốn mình dễ dàng tin vào những lời nói của anh "Anh không thể nào chỉ vì một buổi tối mà yêu tôi.""Ngẫm lại, những lời này cũng không đúng, nếu chỉ vì một đêm đó mà nói chuyện yêu đương thì không phải."Dương Tư Dục không hiểu lắc đầu, không biết anh đang nói gì."Chỉ có thể trách anh ích kỷ." Lương Tĩnh Hanh thủy chung không muốn thừa nhận điều này, nhưng là vì xoay chuyển cô, anh cũng chỉ có thể thừa nhận."Bởi vì em lúc nào cũng ở bên cạnh anh cho nên anh luôn vui vẻ bình tĩnh, tự do qua lại với rất nhiều phụ nữ, cho là như vậy vượt qua cả đời, cho đến khi anh sắp mất em anh mới hiểu ra." Anh hôn nhẹ môi cô, mỗi một câu là một cái hôn nhẹ mắt Dương Tư Dục mở thật lớn, những lời ngọt ngào rót vào trong tai cô, cô như đang mơ không cảm nhận được đâu là hiện thực, nhưng khi môi anh mềm mại dán lên môi cô, hơi thở ấm áp của anh quanh quẩn chóp mũi cô. . . . . . Cô mới biết, đây là thật."Anh đã sớm yêu em." Sau khi Lương Tĩnh Hanh nói ra cây này, lại một lần nặng nề hôn đối nàng yêu, có lẽ đã rất lâu, khi cả hai cùng học ở Đại học, hoặc lúc nương tựa nhau ở nước ngoài, thậm chí là khi bắt đầu ra ngoài xã hội làm việc. Anh chỉ là quá chậm chạp, quá ích kỷ, quá ngu dốt là không muốn thừa nhận mình yêu say đắm cô. Kèm theo nụ hôn của anh, cô cảm động nước mắt giọt giọt rơi cả đều không thể tưởng tượng được, cô vui vẻ rơi nước mắt không ngừng, lại làm cho lòng Lương Tĩnh Hanh như bị ái nhéo."Đừng khóc, tha thứ cho anh chậm chạp, anh nên sớm một chút bày tỏ tâm ý của mình với em." Lương Tĩnh Hanh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt đang rơi như anh sớm phát hiện ra lòng mình, anh không cần lêu lỏng nhiều năm như vậy."Nhưng. . . . . ." Dương Tư Dục vẫn không cách nào trong thời gian ngắn có thể tiếp nhận sự chuyển biến lớn như vậy. Nắm tay anh, cô có thể đi tới Thiên đường, nhưng nếu anh buông cô ra, chỉ sợ cô sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt."Gả cho anh." Lương Tĩnh Hanh sợ cô chưa đủ kinh ngạc, đột nhiên lại ném ra một câu để cho trái tim cô thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ngực."Gả. . . . . ." Dương Tư Dục khó có thể tin mãnh liệt lắc đầu "Anh nhất định là điên rồi, nhất định là điên rồi, nhiều năm qua như vậy, anh chưa bao giờ cầu hôn ai, tại sao anh. . . . . .""Bởi vì anh yêu em." Lương Tĩnh Hanh nhắc lại "Anh muốn cả đời này ở bên cạnh em, cả đời chỉ ôm em, chỉ một mình em.""Không thể nào. . . . . ." Dương Tư Dục vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của mình "Anh không phải có thể ...""Đủ rồi!" Lương Tĩnh Hanh nhìn cô đang như người điên tự nói với mình, ôm chặt lấy cô hét lớn "Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em."Anh rống to, rốt cuộc cô cũng ngừng thì thầm, lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của anh nghe anh nói lời yêu mình."Trước đây, anh đã nói những lời yêu này với rất nhiều phụ nữ, nhưng cho tới nay không có một người phụ nữ nào làm cho anh muốn thật tâm che chở." Lương Tĩnh Hanh vùi mặt vào cổ của nàng, ngực cũng dán chặt vào người cô "Anh hiểu rõ em nghĩ như thế nào, không sai, trước kia anh thật sự là một tên xấu xa, không sai, bên cạnh anh phụ nữ nhiều đến đềm không hết, không sai, trước kia anh yêu một lần rồi lại một lần, lời nói ra không thể tin tưởng được, nhưng là. . . . . ."Anh kéo cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô."Đủ rồi, những gì em nói anh đã nghe đủ rồi, em không nói ra miệng là không tin, anh cũng vậy đã nhìn đủ rồi, hiện tại anh chỉ muốn nói em biết tâm ý của anh, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em." Mỗi một câu yêu, từ môi mỏng của anh nói ra, ánh mắt thâm tình mà chuyên chú, giọng nói kiên định lại chân luận Dương Tư Dục ép mình không nghe thấy, một câu kia câu "Anh yêu em" , vẫn xuyên vào lòng cô, đi thẳng vào tim cô."Em bỏ đi mấy ngày, anh đều gấp đến điên rồi." Lương Tĩnh Hanh nghe theo lời khuyên của thư ký, quyết định nói hết tâm tình của anh với động này, mặc dù anh rất không quen, nhưng cẩn thận nhớ tới, việc làm của cô không phải là không ai có thể thay thế, nhưng anh luôn luôn tôn trọng cô. Bất luận đang ở đâu, chỉ cần một cuộc điện thoại ,anh cũng có lập tức chạy về. Nếu như không phải anh đặt cô ở trong lòng, anh sao có thể cam tâm tình nguyện như một đứa em nhỏ, kêu đến là đến kêu đi là đi!Lại nói đến đây, bức tường trong lòng Dương Tư Dục gần như sụp đổ, chỉ còn lại xiêu vẹo, bị một tình cảm mạnh mẽ vây lấy, cô nhích đến gần anh hơn, chỉ còn một chút lý trí đang mâu thuẫn."Anh không thể không có em." Trán anh cụng vào trán cô, thật lòng thành ý nói với cô "Tất cả đều là lỗi của anh, chỉ cần em có thể trở lại, tất cả anh đều đồng ý với em."Câu nói kia, khiến Dương Tư Dục hoàn toàn không còn chống đỡ nổi. Nàng rơi lệ, nhìn chằm chằm tấm gương mặt tuấn tú đang gần trong gan tấc, cảm giác này tràn đầy trìu mến, rất chân tâm, thậm chí còn có thể nhìn ra sự hối hận thật sâu bên nặc uất ức, từ trong môi đỏ Dương Tư Dục bật ra , cô không nhịn được oán trách "Anh luôn khi dễ em, từ trước đến bây giờ, anh luôn làm cho em khóc. . . . . ." Lại một lần nước mắt rơi như mưa trên mặt Tĩnh Hanh nâng mặt cô lên, đau lòng tột đỉnh "Đều là sai lầm của anh, đều là sai lầm của anh, anh nguyện ý dùng cả đời này để bù lại cho em, từ nay về sau, Lương Tĩnh Hanh anh tuyệt đối lấy vợ’ là lớn nhất, vợ nói đi hướng Đông anh tuyệt đối không dám đi hướng Tây."Nghe vậy, Dương Tư Dục hướng miệng hắn nện một cái "Ai là vợ của anh!" Cô hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi hướng khác."Đương nhiên chính là em!" Lương Tĩnh Hanh lần nữa khẳng định "Đời này, Lương Tĩnh Hanh anh cưới một người vợ chính là em!""Em còn chưa có đồng ý! Đáng đời anh độc thân suốt đời." Dương Tư Dục mạnh miệng, nhưng bên môi đỏ mọng dĩ nhiên đã có nụ Tĩnh Hanh không dám xem nhẹ sự dao động của cô, môi mỏng khẽ nâng lên, sau vài ngày rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười "Yên tâm, anh sẽ có cách để em gật đầu đồng ý." Dứt lời, anh nghiêng hạ thân, che lại cô muốn mở miệng kháng nghị, lần nữa thưởng thức đôi môi non mềm của trăng, có sao, có ngọn cây phía sau, chứng kiến hai người lần nữa thông hiểu lẫn nhau, chân chính yêu thương lẫn phần, anh định dùng phương pháp gì thuyết phục cô. . . . . .Trong phòng tắm xa hoa của khách sạn, truyền đến những âm thanh dồn nén thật vòi sen, hơi nước lan tỏa như sương mù không thể thấy rõ tình hình bên trong, lại mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng dáng quấn quít nhau. Đột nhiên, một đôi tay bi đặt lên cửa thủy tinh mờ ảo, cẩn thận nhìn giống như người nào đó đang bị kiếm chế."Quá ngọt rồi, em nếm thử xem thật sự quá ngọt rồi. . . . . ." Thỏa mãn giọng người đàn ông thì thầm nói, giống như là trong miệng đang chứa kỳ trân dị bảo gì."Ừ. . . . . . Tĩnh Hanh. . . . . ." Người phụ nữ thở gấp, trên thuỷ tinh mờ là một thân thể mềm mại, đang bị trêu đùa mà thân thể vặn vẹo."Nhìn xem, giống như là vì anh mà dựng đứng lên, như đang mời gọi anh hôn đi, liếm cắn đi." Lương Tĩnh Hanh đưa ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng vòng qua nụ hoa của cô cô đã sớm trở nên cứng rắn, một vòng một vòng lại một Tư Dục yêu kiều rên lên thở gấp.. . . . . ."Tĩnh Hanh. . . . . ." Trong lúc cô thần trí hoảng hốt, chỉ có thể kêu tên của anh, quá nhiều gượng gạo, để cho cô co rúc lại càng chặt hơn. Đó là sự thít chặt ngọt ngào nhấtGiống nhau là muốn thân thể gần anh hơn, cô ngưỡng hạ thân để cho anh có thể càng thêm tiến vào mình, bắp thịt của anh bởi vì kích tình mà căng thẳng, thân thể cao lớn ở phía sau của cô di động, mỗi một lần cũng làm cho hai người càng thêm gần sát nhau - cảm giác ở đè nén quá lâu, dễ dàng bị dấy lên, không chỉ là Lương Tĩnh Hanh, Dương Tư Dục cũng bởi vì này kích tình say mê mà mất đi dè dặt, không ngừng gọi tên cuộc, hai người cũng bởi vì đến cao triều mà căng thẳng, khiến ngọn lửa tình dục hoàn toàn thiêu đốt lý trí, cuối cùng, anh đem chất lỏng nóng rực phóng thích vào trong cơ thể cô. . . . . .Hoan ái qua đi, Lương Tĩnh Hanh săn sóc giúp cô rửa sạch thân thể, thậm chí ôm cô từ trong nhà tắm đi ra, đặt lên giường êm tình vô cùng mạnh mẽ, toàn thân Dương Tư Dục không còn sức lực, ngay cả sức cử động cũng không có. Khi Lương Tĩnh Hanh đang đặt lên trán cô một nụ hôn êm áp, cô đột nhiên mở mắt."Anh nói sẽ thuyết phục em đồng ý. . . . . ." Dương Tư Dục lẩm bẩm nói một câu "Nhưng một câu anh cũng chưa nói. . . . . ."Lời vừa mới dứt, cô lại khép mắt chìm vào giấc Tĩnh Hanh nâng khóe môi, tròng mắt đen nhìn chăm chú cô bởi vì mệt mõi mà thiếp đi, giọng nói mang theo nụ cười."Anh không nói, nhưng anh làm." Anh véo nhẹ cằm cô, nhẹ nhàng lắc lắc "Có câu nói gạo sống nấu thành cơm, chỉ cần ta đem ngươi cho nấu chín ’ rồi, ngươi còn bay rồi sao?"Dương Tư Dục đã ngủ say, dĩ nhiên không có nghe thấy mưu ma chước quỷ của anh, anh mừng rỡ tiếp tục nói "Em là vợ của anh, em chỉ có thể gả cho anh ..anh muốn quấn em cả đời, muốn em cả đời, thuyết phục em chuyện này nhất định anh sẽ làm, anh còn có thời gian cả đời."Hắn hôn lên trán cô "Anh là thuyết khách lợi hại nhất, em biết đó! Anh yêu."Ánh trăng mênh mông, chiếu lên bóng dáng hai người trên giường, Lương Tĩnh Hanh ôm khẽ cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Khi giao ra tự do, lại cảm thấy có được nhiều hơn, có cô làm bạn, Lương Tĩnh Hanh cũng nữa không cầu mong gì ra là, đây chính là tình nhiên quay đầu, người đó cũng đang dưới ngọn anh cần, chính là Tư vòng một vòng, thiếu chút nữa lạc đường, hoàn hảo anh vẫn còn có thể quay lại."Anh yêu em." Mặc dù biết cô ngủ, anh vẫn không nhịn được lại nói một câu."Anh thật sự . . . . . . Yêu em."Có trăng làm chứng, Lương Tĩnh Hanh tự nói với mình, anh sẽ quý trọng cô cả đến vĩnh viễn, vĩnh viễn. . . . . .- HOÀN -
- Trong nhận thức của anh, phụ nữ không thể so sánh với bạn bè. - Suy nghĩ này đã theo anh mấy chục năm, chỉ có tranh giành quyền lợi, chuyên tâm phát triển sự Cho đến khi cô xuất hiện, anh hạ quyết tâm chỉ coi cô như "bạn bè". Nhưng nhận thức này thay đổi khi xuất hiện người muốn theo đuổi Anh phạm phải sai lầm nghiêm trọng, tình cảm của mình dành cho cô đã vượt quá ranh giới "tình bạn".- Anh giống như nổi điên lên, hôn cô đến quên cả trời Anh muốn quan hệ hai người trở lại như lúc ban đầu, chỉ là một tình bạn đơn Ai ngờ anh đánh giá quá thấp lực ảnh hưởng của cô đối với anh, cho đến khi cô khách khí, xa lạ, cho đến khi cô tránh anh như tránh tà, anh mới hiểu ra, mình đã yêu cô từ Đều do anh trước kia "không làm chuyện tốt", "Hoa danh bên ngoài", cho nên hiện tại mặc kệ anh nói mấy trăm lần "Anh yêu em" cô đều không cho anh cơ hội, trực tiếp phán anh tội "Tử hình".
Anh có một cái miệng ngọt chết người, lúc nói chuyện, sẽ nói yêu thương, nói những lời ngon tiếng ngọt, thậm chí có thể nói đến thiên trường địa anh chưa bao giờ nói những lời đó với cô, nhưng cô hiểu, tất cả đều là giả. Trong lòng anh, chưa từng nghiêm túc với ai, quan tâm người nào, anh thậm chí chưa từng có ý định dừng chân với người phụ nữ .. tình huống phát triển, nhưng cô không có cách nào đoán được hướng nào."Tư Dục, giúp tôi! Nể mặt giao tình của chúng ta nhiều năm, giúp tôi, chỉ cần lấy được dự án áo cưới này, về sau, cô lập gia đình, từ áo cưới, bánh cưới, một mình tôi tài trợ, tuyệt đối không có nửa câu oán than."Anh càng nói càng đưa ra nhiều điều kiện hậu đãi, không cho cô có thời gian suy nghĩ "Cô cũng biết áo cưới do chúng ta thiết kế, không phải trăm cũng chục vạn, có thể tiết kiệm không ít!" Anh rất hưng phấn đưa ra nhiều điều Tư Dục nhìn anh, không nói ra lời. Anh tự cho là mình đã đưa ra con mồi béo bở hấp dẫn cô mắc câu, nhưng không nghĩ đến, nếu như cô không có ý định kết hôn, thì những mồi câu kia hoàn toàn không có ý nghĩa..Anh nghĩ đến cô kết hôn, nhưng, cô là muốn gả cho ai, anh lại chẳng thèm để ý chút nào. Anh muốn cô giúp anh giao thiệp lấy về dự án kia, đây không phải là chuyện cô đau nhất. Chuyện làm cô đau nhất chính là, chuyện anh để cho cô tận mắt chứng kiến anh cùng một phụ nữ khác dây dưa, trao cho một người phụ nữ khác nụ cười quyến rũ của anh, trao cho người phụ nữ khác ánh mắt chết người của như là thất vọng đến cực độ, trong nháy mắt chiếm lĩnh hết tâm tư cô, hai mắt lạnh lẽo, đôi môi tái nhạt, cô không nghe được chính giọng của mình "Được."Cuối cùng, cô cũng đáp ứng thỉnh cầu của anh. Dương Tư Dục rũ mắt, để mặc cho lòng mình trầm xuống. Cô cũng muốn thử.. xem nhẫn nại của mình đối với anh còn bao lâu tiệc được tổ chức tại biệt thự lớn, lúc trước yên tĩnh, con đường lớn vắng vẻ, nay trở nên sáng rực từ đầu đường đến cuối đường. Triệu gia nhà cửa được đúc bằng đồng rộng mở, thực khách đông đảo, sân cỏ xanh mơn mởn trở thành bãi đậu xe, có thể thấy được thể diện của chủ nhân rất lớn, các nhân vật lớn trong giới thương trường đều có mặt đầy đủ, không khí rất náo Tĩnh Hanh cũng nằm trong danh sách khách mời, mang theo bạn gái là Dương Tư Dục, đúng giờ đi đến nơi. Xuống xe, hai người đi thẳng đến hội trường,Lương Tĩnh Hanh mặc dù khoác tay Dương Tư Dục, thái độ lịch sự thong dong, nhưng đôi mắt sắc bén đã đảo quanh một vòng trong hội trường tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện ra mục tiêu cũa bọn họ tối nay."Triệu tiểu thư ở đằng kia." Lương Tĩnh Hanh nói nhỏ vào tai Dương Tư theo tầm mắt anh, Dương Tư Dục nhìn thấy Triệu tiểu thư đứng cách đó không xa, bên cạnh có một mỹ nhân tóc Thời Tần, không làm việc cho công ty của gia đình, sau khi tốt nghiệp đại học trở về, tự thành lập công ty bên ngoài, là bạn thân của Triệu tiểu thư, cũng là đối tượng Lương Tĩnh Hanh muốn theo đuổi tối ánh mặt của một người phụ nữ để chấm điểm, cô ấy có một mái tóc dài tự nhiên, hai mắt to lại có thần, chứa đựng ý cưới nhàn nhạt, rất ưu nhã lại có phong cách, làm đàn ông nhìn không chớp mắt."Cô ấy rất đẹp." Dương Tư Dục dịu dàng mở miệng. Cô rất muốn bắt bẻ người phụ nữ trong mắt anh, nhưng lại chịu thua kém, người phụ nữ kia xác thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt."Ai? Triệu tiểu thư?" Tròng mắt đen của Lương Tĩnh Hanh nhìn chằm chằm Diệp Thời Trần, không có một giay nháy Tư Dục không trả lời, chỉ yên lặng dời đôi mắt trong vắt đi nơi khác, cô gắng thu lại tam tư chua xót của mình. Từ khi anh bước vào hội trường, đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào mỹ nhân tóc dài đó, giống như chớp mắt một cái cũng sợ mất nay, cô vì anh tỉ mỉ trang điểm, mái tóc dài được bới trên đỉnh đầu, lộ ra cái gáy duyên dáng, mặc dù lễ phục màu đen khiêm tốn, nhưng lại được thiết kế rất gợi cảm, váy đuôi cá, bên hông được khắc hoa thành từng đường ôm gọn vòng eo mảnh qua, anh không đặt cô trong lòng, chỉ nhàn nhạt khen cô một câu - Cô tối nay rất đẹp hơn, cũng chỉ là Diệp Thời Tần xinh đẹp. Mà Diệp Thời Tần xinh đẹp cũng không cần anh mở miệng nói, chỉ nhìn đôi mắt anh đã nói lên tất cả."Tôi không quen với những giao thiệp như vậy, tôi đi hít thở một chút, để bàn xong hợp đồng này, anh tốt nhất nên nói chuyện với Triệu tiểu thư trước rồi hãy đi tán gái."Dương Tư Dục bỏ lại mấy câu nói, xoay người rời đi. Muôn cô trơ mắt thấy anh nhìn một người phụ nữ khác đến chảy nước miếng .. Thật xin lỗi, cô không có lòng vị tha lớn như Tĩnh Hanh quay đầu nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ nghĩ cô không quen với những trường hợp náo nhiệt, rất nhanh chuyển mắt sang mục tiêu của mình đi Tu Dục đưa mắt tìm kiếm, chọn một góc yên tĩnh đi đến. Âm nhạc vẫn vang lên, mọi người còn đang huyên náo, nhưng lỗ tai cô dường như ngăn cách tất cả, không muốn nghe thấy bất cứ điều nhanh, lễ phục màu đen biến mất sau cây đại thụ, hai vai trần trắng trẻo mặc dù mê người, nhưng cũng không ai có thể thấy được nơi cô đang tới nay, cô tự nhận mình không thích hợp với những buổi tiệc như vậy, cho nên đối với tất cả lời mời cô đều cự tuyệt. Bởi vì Lương Tĩnh Hanh mở miệng, cô mới căn răng đồng ý, chỉ là ...Đôi mắt trong suốt sáng ngời, không tự chủ được hướng đến nơi đang náo nhiệt, không rời tiêu điểm của mình - Lương Tĩnh cười, nụ cười tràn đầy tự tin, làm cho người ta cảm phục, phong thái ưu nhã, không trách được phụ nữ đối với anh hồn siêu phách tán, một lòng hãm anh thỉnh thoảng nói vài câu với Triệu tiểu thư, thỉnh thoảng như nói nhỏ bên tai Diệp Thời Tần, hết sức thong dong. Chỉ là .. bên môi Diệp Thời Tần chỉ mang nụ cười lễ phép, xem ra .. Mị lực của anh đã mất đi ưu thế, phải thêm chút sức mới cô khẽ nâng lên, ở một nơi không ai chú ý, đôi mắt trong sáng cũng không giấu diếm chứa đầy vẻ ưu thương. Tim của anh, không có ở trên người cô."Haizz.." Thở dài một cái, Dương Tư Dục lúc này mới hiểu, cô tự làm khổ mình đến không thể giải thích được sao nên nông nơi này, là muốn tránh anh, nhưng không ngờ, đến rồi vẫn một mực nhìn chằm chằm anh."Có có biết bây giờ điện thoại đi dộng được sử dụng rất tốt, chụp hình 'anh ta', có thể ngắm nhìn lâu hơn." Đột nhiên có một giọng đàn ông vang lên phía sợ Dương Tư Dục quay đầu lại, lảo đảo lùi lại ba bước chân. Một bàn tay rất nhanh đưa ra, ôm ngang hông cô, ổn định thân thể cô, miễn cho cô một thân tinh xảo lễ phục lại ngả chổng chân lên trời."Cám ơn." Dương Tư Dục xấu hổ đứng lên, đưa tay đẩy bàn tay đang ôm bên hông cô ra, anh ta ngược lại rất lịch sự thu tay, không có chút ý xấu dừng góc tối, người đàn ông toàn thân tây trang màu đen, mặc dù phong cách khiêm tốn, nhưng người may rõ ràng rất để tâm, hết sức hợp với thân góc độ một thiết kế sư mà nói, bộ tây trang trên người anh ta phơi bày đầy đủ hai vai rộng lớn, thắt lưng thẳng tắp, xem ra thân hình rất cao lớn."Núp trong bóng tối dọa người, không phải là hành động một thân sĩ nên có." Dương Tư Dục nói chuyện rất thẳng thắn, nhắm thẳng vào sai lầm của anh góc tối truyền đến tiếng cười của người đàn ông "Núp trong bóng tối dọa người, không phải là hành động của thân sĩ .. Như vậy, núp trong bóng tối rình đàn ông, chính là hành động rất kín đáo?"Người đàn ông trong bóng tối hỏi ngược lại, trong lời nói rõ ràng có ý nhạo báng. Nghe được anh nói như vậy, Dương Tư Dục biết, lúc cô nhìn Lương Tĩnh Hanh đã không cẩn thận để người này phát muốn mở miệng giải thích, nhưng lại cảm thấy đối với một người xa lạ, giải thích những điều kia cũng vô lúc cô ngẩn ra, người đàn ông đi ra khỏi bóng tối, lộ ra thân hậu thành thật, một gương mặt đàn ông chân khuôn mặt này nhìn rất quen."Tôi nói thật, cô không nghĩ nên chụp một tấm hình sao? Tôi thấy cô ngắm anh ta cũng chảy nước miếng rồi kìa." Người đàn ông nghiêm túc đề nghị."Thứ nhất, năng lực tự chủ của tôi rất tốt, sẽ không để nước miếng chảy ra. Thứ hai, tôi nhìn chằm chằm anh ta, không phải nguyên nhân như anh nghĩ, anh ta là ông chủ của tôi, tôi phải chú ý đến tình trạng của anh ta, tuỳ thời còn tiếp ứng." Cô đường hoàng giải đàn ông như bừng tỉnh hiểu ra "Thì ra là như vậy, tôi đã hiểu." Anh cười cười, giọng nói mặc dù vẫn có chút giễu cợt, nhưng cũng đã bớt đi rất ra người đàn ông này đang nói một đường nghĩ một nẻo, Dương Tư Dục lắc đầu "Đàn ông cười như vậy, thật sự rất đáng ghét, nhất là đối tượng được báo chí tạp chí viết đầy trên mặt báo để đẩy mạnh tiêu thụ. Là người đàn ông độc thân hoàng kim có một không hai, Triệu gia Đại thiếu gia, Triệu Mạnh Tề tiên sinh." Cô miễn cưỡng kéo ra khuôn mặt tươi dù trong lòng vẫn biết, lời này cũng không êm tai, nhưng cô không muốn che dấu bất mãn của mình. Bị người ta rình trộm bí mật của mình đã quá xấu hổ, người kia còn cố tình đạp vào nỗi đau của cô, thật sự làm cho cô không có cách nào bình tĩnh Mạnh Tề trên mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên "Cô biết tôi?" Anh khẽ cao giọng, vai tựa vào đại thụ kế bên, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn là nụ cười chưa tắt."Đây là địa bàn của Triệu gia, tôi nên biết anh." Sắc mặt Dương Tư Dục giận hờn nhìn không thay đổi, tuỳ tiện tìm một lý do, trả lời anh lấy anh, cũng không phải như mình nói, chỉ là vì cô bước vào nhà của người ta, cũng nên tìm hiểu tình hình một chút. Thân là nhà thiết kế áo cưới, mỗi người chưa lập gia đình, nhất là người có địa vị trong xã hội đều là khách hàng của cô, cô cũng nên chú là tìm kiếm khách quá, trải qua chuyện vừa rồi, Dương Tư Dục không cho rằng bọn họ còn có thể làm đối tác."Cô biết tôi, còn nói chuyện với tôi như vậy?" Trên mặt Triệu Mạnh Tề đầy hứng thú. Phụ nữ biết anh, anh cũng không nhạc nhiên lắm. Chỉ kinh ngạc, người phụ nữ này biết anh, nhưng vẫn nói chuyện với anh như vậy, thái độ tự nhiên giống như cô nói chuyện với một người qua đường nào đó, cô thậm chí còn lười phải che giấu sự chán ghét trong biết rõ, vì anh nhiều chuyện, dòm ngó cô nhìn chăm chú một người đàn ông khác. Triệu Mạnh Tề không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng mới vừa rồi thế nhưng anh lại không quản được miệng của mình, dám cắt đứt suy nghĩ của là bởi vì, cô thật sự quá bi thương, đôi mắt trong veo kia như có thể bất cứ lúc nào sẽ rơi lệ. Anh chưa bao giờ thấy được một ánh mắt của một người phụ nữ nào thâm tình, chuyên chú như vậy, nhất là người đàn ông kia lại đang vui vẻ trò chuyện với người phụ nữ không phải là người dễ dàng mềm lòng, nhưng bởi ánh mắt cô mà cảm thấy đau long. Nếu như anh quấy rầy có thể tạm thời cắt đứt thương tâm của cô, vậy anh cũng nguyện ý thử một lần."Có người bởi vì anh là Triệu Mạnh Tề mà không nói chuyện với anh như vậy?" Dương Tư Dục học thái độ của anh, cũng không thu lại sự tức giận của có thể bớt phóng túng, nhưng cô không muốn. Đó là lý do vì sao cô không thích hợp với những trường hợp giao tiếp, chỉ thích nhốt mình trong phòng vẽ tranh thiết tốt quá, cô chẳng những chọc giận khách hàng tiềm năng trong tương lai, mà kế hoạch tiếp cận với thiên kim của Triệu gia cũng biến Mạnh Tề đầu tiên là ngẩn người, sau đó vui vẻ cười lên "Ha ha ha, ha ha.. ha ha." Mới đầu, anh chỉ là không biết trả lời sao, nhưng anh càng cười càng cảm thấy vui vẻ, thậm chí càng vui vẻ cười to Tư Dục có chút không hiểu nhìn chằm chằm anh, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ."Thật xin lỗi... hahhah... Thật xin lỗi, tôi thật sự ... hahah.. không có cách kềm chế." Triệu Mạnh Tề cố gắng khống chế mình, nhưng là sự vui vẻ từ đáy lòng tràn ra, như là sóng nước càng lan rộng hơn."Tôi đi ra ngoài." Dương Tư Dục khẽ nhếch mày, tiếc nuối mình không có tâm tình vui vẻ như anh "Thật cao hứng tôi có thể làm anh vui vẻ."Cô nhún vai khẩu bất đối tâm, dối trả trưng ra khuôn mặt tươi cười, xoay người rời đi."Từ từ .." Triệu Mạnh Tề hắng giọng, ngưng cười, bước đến trước mặt cô "Tôi thành thật xin lỗi, thật, thật xin lỗi, xin tiểu thư đừng nóng giận, cũng đừng vội vả bỏ đi."Dương Tư Dục nhìn anh đưa tay ra, từ từ nhìn lên khuôn mặt thành khẩn của anh, nhìn thẳng vào mắt anh. Cô có thể nhìn ra được, anh ta thật lòng xin lỗi mình. Cô luôn luôn nóng nảy, giận cũng nhanh mà hết cũng nhanh, không cần thiết phải làm quá đáng, chứ đừng nói chi, đưa tay không đánh người đang tươi cười."Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng tôi cũng muốn đi ngoài." Dương Tư Dục hướng về phía anh gật đi đến đây, chỉ muốn làm cho mình tỉnh táo hơn, nhưng nếu đã không được, cũng không cần thiết phải ở lại."Ách.." Triệu Mạnh Tề thấy cô cương quyết muốn rời đi, khó có được chút luyến tiếc chấm dứt sự vui vẻ ngắn ngủi này "Ở lại tôi nói cho cô biết vì sao tôi cười vui vẻ đến vậy."Nghe vậy, mày Dương Tư Dục nhếch cao. Về chuyện này, cô có hứng thú muốn biết "Được, tôi ngược lại rất muốn biết, tôi đã nói gì khiến anh cười đến vậy."Cô học anh nâng cánh tay, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, bờ vai trần hết sức mê người.
"Tôi cần yên tĩnh một chút." Dương Tư Dục thở dài, nặn ra một câu nói."Yên tĩnh?" Lương Tĩnh Hanh không hiểu cô có cái gì cần yên tĩnh?Cô cần 'yên tĩnh' nhưng anh thì đang vội muốn Tư Dục lại thở dài, sau đó lại tiếp tục trầm Tĩnh Hanh cầm điện thoại, lần đầu tiên cảm giác có miệng nhưng không thể nói thành lời, muốn nói nhưng lại không biết phải bày tỏ như thế biết cô nhiều năm, cô lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, dù là lúc vì anh làm việc thêm giờ, sau khi hoàn thành công việc cũng chưa từng có nửa câu oán than với hôm nay, trong điện thoại thời gian không tới một phút, thế nhưng anh nghe được luôn là tiếng thở dài của bây giờ, anh chưa bao giờ để muộn phiền, tức giận đặt ở trong lòng, nhưng khi Dương Tư Dục rời khỏi đi, anh không còn là chính mình phải sau khi yêu một người, tất cả thói quen sẽ bắt đầu thay đổi không?Lương Tĩnh Hanh chống cằm, trong lòng cảm thấy trống có Tư Dục, cuộc sống như mất đi trọng tâm, giống như là thiếu mất đi cái gì đó, làm gì đều không có sức."Tại sao phải đi?" Lương Tĩnh Hanh không hiểu, tối hôm đó, tất cả đều rất hoàn mỹ, nhưng sau khi anh hết một ngày làm việc trở về, liền không hiểu vì sao mất đi Tư Dục không cách nào trả lời câu hỏi của anh, chỉ có thể suy nghĩ về một hướng khác, tự nói với mình, anh chỉ vì công việc, mà không phải vì cô."Yên tâm, bản thiết kế em sẽ hoàn thành." Điều bây giờ Dương Tư Dục có thể bảo đảm chỉ có như không nói gì, cơn giận của anh cũng giảm bớt, nhưng khi cô lên tiếng, cơn tức giận lại bùng lên."Tôi không hỏi em về công việc, lỗ tai nào của em nghe được tôi hỏi em về công việc?" Lương Tĩnh Hanh tức giận rống to vào điện chỉ muốn biết tại sao cô phải bỏ đi, tại sao bỏ lại anh một mình, để cho anh giống như con ruồi không đầu."Tĩnh Hanh..." Dương Tư Dục giống như buổi tối hôm đó dịu dàng gọi anh, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa nhàn nhạt bi nói đó làm lòng Lương Tĩnh Hanh đột nhiên mềm nhũn."Tôi đã làm gì để em phải bỏ đi?" Bất luận như thế nào, Lương Tĩnh Hanh cũng muốn biết đáp điện thoại đi động trong tay, Dương Tư Dục biết nếu như không cho anh đáp án, cả đời có thể anh cũng sẽ không hiểu, tại sao cô có nhà cũng không dám trở về."Về tối hôm đó .." Dương Tư Dục ép mình mở miệng "Đêm đó .. rất tốt .. nhưng là ..""Nhưng thế nào?? Lương Tĩnh Hanh mơ hồ biết vấn đề xuất hiện từ đêm hôm đó, nhưng rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?"Tôi hiểu rõ, có thể với anh làm những chuyện kia cũng chỉ là thói quen, nhưng với tôi mà nói ... không phải như vậy." Dương Tư Dục rất khó nói để cho anh hiểu rằng, cô và anh đối mặt với chuyện đó, quan điểm khác này, người trầm mặc lại là Lương Tĩnh Hanh.'Sự việc kia' là thói quen? Cô chỉ là ..."Ở bên cạnh anh hơn mười năm, tôi vẫn đem mình đặt ở vị trí bạn bè của anh, mãi cho đến đêm hôm đó, đột nhiên, chúng ta ... Khụ! Không nên quan hệ." Dương Tư Dục thử giải thích tâm tình của mình trong điện lời này, trong điện thoại có lẻ cô còn có thể nói ra miệng, nhưng đối mặt với anh, cô chỉ muốn đào một cái lỗ trực tiếp chui vào."Không nên quan hệ?" Giọng Lương Tĩnh Hanh gương cao, 'không nên' hai chữ này anh cảm thấy rất chói tai."Đúng!" Dương Tư Dục không có phát hiện anh đang bất mãn, chỉ chuyên tâm giải thích tâm tình của cô "Chuyện đó đêm hôm đó không nên xảy ra, làm cho tôi không biết phải làm thế nào cho đúng, chúng ta là bạn bè, còn là cấp trên và cấp dưới, còn là cái gì..""Cũng bới vì vậy cho nên em trốn tránh?" Lương Tĩnh Hanh lại thấy nguyên nhân này không quan luận cô nghĩ thế nào, anh đều đã quyết định phải giữ chặt cô bên lời nói của anh có vẻ xem thường, Dương Tư Dục tức giận rên lên "Lương Tĩnh Hanh, tôi không có thói quen suốt ngày quan hệ với đàn ông ...""Tốt nhất là em không phải." Lương Tĩnh Hanh tức giận ngắt lời cô "Dù là như vậy, nhưng em phải trốn đi sao? Tôi sẽ ăn thịt em sao?""Haizz..." Lần này là một âm thanh thở dài "Được, nếu đã quyết định nói, tôi sẽ nói rõ ràng với anh.""Tôi đang đợi nghe." Lương Tĩnh Hanh cũng mún nghe đáp án của cô một cách rõ một người phụ nữ sau khi lên giường với anh, liền đeo bám lấy anh, dính đến anh không chịu nổi, dính đến anh chán ngán, cô thì tốt rồi, chạy trốn anh còn nhanh hơn bay."Tôi thích anh." Dương Tư Dục trong điện thoại lại một lần nữa cho anh biết tâm ý của cô, nhưng dù như vậy, mặt cô vẫn đỏ lên, luôn cả tai cũng gì? Đầu tiên, Lương Tĩnh Hanh sững sờ, sau đó môi mỏng nâng lên nụ cười thỏa mãn, rất thích cô lại tỏ tình với anh. Những câu nói yêu kia, anh nghe đã rất nhiều lần, nhưng từ miệng cô nói ra, không giống nhau, dễ dàng lay động lòng anh, nhưng giây tiếp theo anh liền so sánh."Chỉ là thích?" Anh bất mãn hỏi lại. Anh đối với cô không chỉ là thích, huống chi rõ ràng cô đã từng nói cô yêu anh."Như vậy đã rất tệ rồi." Dương Tư Dục lắc Tĩnh Hanh bên kia điện thoại nhếch mà. Tiểu nha đầu kia dám nói thích anh là chuyện rất tệ "Dương Tư Dục, tốt nhất em nên nói rõ ràng mọi chuyện." Anh khẽ lên tiếng, trong lòng tính toán, nêu như anh tìm được cô thì tốt nhất đem cô dạy dỗ cho thật tốt."Thứ nhất, anh có rất nhiều người yêu. Thứ hai, nhiều người bạn gái của anh tôi đều quen biết. Thứ ba, anh là cấp trên của tôi. Thứ tư..." Dương Tư Dục nói ra một đống lý do hai người không thích hợp đến với nhau."Còn có thứ tư?" Lương Tĩnh Hanh kháng nghị ngắt lời cô, nha đầu này càng nói càng quá đáng "Cho em viết 600 chữ vào giấy, chắc cũng viết được đưa cho tôi sao?"Dương Tư Dục lười phải quan tâm đến anh, không muốn trả lời, cho cô viết 600 chữ trên giấy, với anh 3 tờ giấy còn chưa đủ "Dù sao chúng ta cũng không thích hợp." Mặt Dương Tư Dục như đưa đám. Trên lý trí biết không hợp, nhưng trái tim thì không thể rút ra, mình thật là đáng xong lời cô, bên đầu dây bên kia, liên tục truyền đến nhưng lời nói thô tục, cũng không biết đối tượng anh đang mắng chửi có phải là cô không hay đang mắng chính hồi lâu sau, anh lấy lại bình tĩnh mới mở miệng "Là ai nói với em chúng ta không thích hợp?" Đối với chuyện này, Lương Tĩnh Hanh cũng không dám gật bừa bãi."Chúng ta từ trước đến nay chưa từng thích hợp." Bằng không cho tới bây giờ anh mới phát hiện."Dương Tư Dục, em đủ rồi đó!" Lương Tĩnh Hanh tự biết mình cũng là một người biết kiềm chế, nhưng luôn bởi vì cô mà mất khống chế "Tôi mặc kệ em bây giờ đang suy nghĩ cái gì, chỉ cần em chịu trở lại, tôi đều có thể đáp ứng với em."Không muốn nghe cô lý do này ly do nọ, chuyện quan trọng bây giờ chính là đem cô trở về bên cạnh mình."Để tôi yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày." Trong đầu Dương Tư Dục chỉ nghĩ tới kéo dài lúc nào hay lúc đó."Một ngày." Lương Tĩnh Hanh không chút nghĩ ngợi ra nhớ cô cũng đã nhiều ngày rồi không gặp."Mười ngày." Dương Tư Dục cũng không dễ giải quyết như vậy."Em không phải muốn lấy mạng tôi sao?" Lương Tĩnh Hanh không nhịn được rống to. Anh đều gấp đến điên rồi, còn phải đợi mười ngày, anh không hỏng chết mới là lạ."Hai ngày.""Không đủ, ít nhất cũng cho tôi một tuần." Dương Tư Dục lui thêm một bước "Tôi cần chút thời gian suy nghĩ." Cô nghĩ nếu kéo dài thêm nữa, sẽ bức anh điên lên."Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày." Lương Tĩnh Hanh cũng không nghĩ anh còn có thể nhẫn nại đến như vậy."Năm ngày đi, thừa dịp này, tôi hoàn thành bản thiết kế trong tay. Khoảng thời gian này, tôi không thể trở về, nếu tôi ở bên cạnh anh, tôi sẽ không làm được chuyện gì." Dương Tư Dục nghĩ thầm, đợi cô thật bình tĩnh, có lẻ cô mới có thể đem chuyện này suy nghĩ cho thật rõ ràng. Đã đến nước này, cô cũng không nên quan tâm cái gì là rụt rè của phái nữ, nếu đã không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cùng lắm cũng chỉ là không gặp nhau thôi."Nếu như tôi không thể khẳng định vị trí của mình trong lòng anh là thân phận gì, cái gì tôi cũng không thể làm, nếu như không thể làm bạn bè được nữa, tôi cũng không thể tiếp tục chờ đơi bên cạnh anh .." Cô sâu xa nói lên tâm sự của cô, đơn giản hơn cô đã chịu đủ loại tra tấn này xong lời nói của cô, trong lòng Lương Tĩnh Hanh rất phức tạp, có chút giận, lại có chút tức, nhưng cũng có rất nhiều cảm xúc không rõ ràng, phần nhiều là đau lòng, còn như là bất lực. Đột nhiên anh hiểu được, tại sao cô phải bỏ nhiều năm như vậy, cô ở bên cạnh anh, nhưng anh vẫn ở trước mặt cô qua lại với rất nhiều phụ nữ, thậm chí không dám noi rằng từ trên giường với một người phụ nữ khác chạy tới. Đã nhiều năm, một người rất tệ hại như anh, mà giờ cô lại có quan hệ thân mật với anh, khó tránh khỏi trong lòng cô mâu không phủ nhận, anh là lãng tử, cho tới nay, cho tới bây giờ cũng không ở lâu bên cạnh một người phụ nữ nào, nhưng một đêm kia, lại làm cho anh tỉnh ngộ. Phụ nữ, người phụ nữ mà anh muốn có, lại luôn bên cạnh anh, thế nhưng từ đầu đến cuối anh đều không phát Dục, chính là người anh phụ nữ anh muốn. Chỉ là anh lêu lỏng đã lâu, đột nhiên muốn cô tin tưởng sẽ rất khó. Cô không tin anh. Thậm chí là sợ anh. Cho nên sau một đêm, liền từ bên cạnh anh bỏ đi, chỉ muốn một mình yên tĩnh, muốn họ trở lại làm bạn bè như lúc ban được? Anh sao có thể cho phép mình thật vất vả mới tìm được một cô gái tốt, lần nữa trở thành bạn bè, lần nữa thả cô tự do, khiến một người đàn ông khác có cơ hội dẫn cô rời khỏi anh. Cũng không buông tay, tuyệt đối không."Được, năm ngày." Lương Tĩnh Hanh biết tính cô, ép buộc tuyệt đối không phải là biện pháp tốt, trong vòng năm ngày nay anh phải nghĩ một cách tốt nhất để biểu đạt tâm ý của anh, để cho cô biết anh tuyệt đối thật lòng. Chỉ là, anh không khỏi nhấn mạnh, sợ cô thừa dịp này lại chạy trốn tới một nơi anh không thể tìm được."Trốn tránh không phải là biện pháp, đừng để tôi dùng một phương phép khác bắt em trở về." Anh thận trọng cảnh cáo cô."Tôi biết." Dương Tư Dục cũng không muốn tiếp tục trốn tránh, là đúng là sai, đi hay ở cô đều sẽ cho anh một câu trả điện thoại, lại rơi vào yên tĩnh, hai người cũng biết nên cúp điện thoại, nhưng lại không ai cúp hồ trong không khí có loại cảm giác khác thường. Lương Tĩnh Hanh nắm chặt điện thoại trong tay hơn, trong lòng lại muốn thông qua điện thoại nắm được bàn tay nhỏ nhắn mãnh khảnh kia."Anh biết không, nơi này thời tiết rất đẹp." Đột nhiên Dương Tư Dục nhàn nhạt mở miệng. Gió thổi qua, mang đến hương cỏ mát mẻ, trời trong nắng ấm, làm cô nhớ khi mới quen biết anh, bọn họ không chỉ một lần đi trên Tĩnh Hanh nhìn mây bay ngoài cửa, trong lòng không ngừng nguyền rủa "Tôi ghét sự xa cách của em." Anh lắp bắp nói. Cô không có bên cạnh anh, bọn họ không ở cùng một thành phố, thậm chí cô còn muốn gạt anh ra khỏi trái tim cô. Như vậy, anh phải làm gì?"Trước kia, biểu hiện của anh thật xấu, nhưng em cũng phải cho anh cơ hội, không nên trực tiếp phán anh 'Tử hình'." Đây là yêu cầu duy nhất của Tư Dục cắn môi, anh thể tin rằng anh lại nói với cô những lời này. Trong lòng cô vừa đau vừa ngọt, phức tạp không thể hình dung. Chẳng lẻ.. anh thật không giống như trước kia sao? Dương Tư Dục lắc đầu, không muốn vì vài câu nói của anh mà dao động, lại lần nữa làm tiểu quỹ nhát gan, vội vã cúp điện thoại."Tư Dục!" Nghe tiếng điện thoại bị cắt đứt, lòng Lương Tĩnh Hanh căng thẳng, cũng không nghe được giọng cô. Không có cô ở bên cạnh, anh mới ý thức được, anh không cách nào vui vẻ. Rốt cuộc là tại sao? Anh cũng không thể hiểu được, chỉ là đột nhiên suy nghĩ tới muốn chiếm lấy cô làm của riêng rất mạnh liệt, sợ hãi mất đi cô, nên vội vàng muốn đem cô giữ lại bên người. Sau đó, sẽ không bao giờ buông ạ! Tư Dục, em hại anh thảm rồi.. Năm ngày, chớp mắt một cái sẽ qua, nhưng với Lương Tĩnh Hanh lại dài như một thế kỷ. Vốn tưởng năm ngày không gặp mặt, cô có thể nghe điện thoại của anh, anh có thể nghe được giọng nói của cô, tán gẫu với cô để an ủi nỗi nhớ nhung của anh, nhưng không ngờ, cô lại tắt máy, không để ý đến anh, hoàn toàn coi thường lại một lần nữa áp dụng phương thức Email, mệt nhọc oanh tạc cô, muốn cô mở máy nghe điện thoại của anh. Nhưng cô bất luận như thế nào cũng không để ý tới, để cho anh gấp đến đứng ngồi không yên, ăn cũng không vô, tất cả văn kiện phải xử lý đều giống như thói quen hằng giống như thể xác không hồn, sau khi cô bỏ đi anh mới hiểu được. Hai tay anh đè huyệt Thái Dương, toàn thân giống như mất đi tinh lực, trong đầu toàn là những câu hỏi, cô đang ở đâu? Anh làm sao tìm được cô về?Suy nghĩ đến mất hồn, ngay cả thư ký của anh gõ cửa anh cũng không nghe được, cho đến khi trên bàn được đặt lên một bản thảo thiết kế áo cưới, anh mới bừng tỉnh.
Trong nhận thức của anh, phụ nữ không thể so sánh với bạn bè. Suy nghĩ này đã theo anh mấy chục năm, chỉ có tranh giành quyền lợi, chuyên tâm phát triển sự nghiệp. Cho đến khi cô xuất hiện, anh hạ quyết tâm chỉ coi cô như "bạn bè". Nhưng nhận thức này thay đổi khi xuất hiện người muốn theo đuổi cô. Anh phạm phải sai lầm nghiêm trọng, tình cảm của mình dành cho cô đã vượt quá ranh giới "tình bạn". Anh giống như nổi điên lên, hôn cô đến quên cả trời đất. Anh muốn quan hệ hai người trở lại như lúc ban đầu, chỉ là một tình bạn đơn giản. Ai ngờ anh đánh giá quá thấp lực ảnh hưởng của cô đối với anh, cho đến khi cô khách khí, xa lạ, cho đến khi cô tránh anh như tránh tà, anh mới hiểu ra, mình đã yêu cô từ lâu. Đều do anh trước kia "không làm chuyện tốt", "Hoa danh bên ngoài", cho nên hiện tại mặc kệ anh nói mấy trăm lần "Anh yêu em" cô đều không cho anh cơ hội, trực tiếp phán anh tội "Tử hình".
đủ rồi anh yêu em