tường thành không cô độc
Bạn đang xem: Mẫu trang trí báo tường trên giấy tờ a4 đẹp, đơn giản nhưng sáng sủa tạo trên Website hoanghaistore.com 22. 123.954 lượt xem. Mỗi khi ngày đơn vị giáo việt nam 20/11 đến, cạnh bên việc sẵn sàng những lịch trình văn nghệ, đầy đủ lời chúc, bó hoa tươi thắm mang lại thầy cô chiều chuộng thì hội
Danh sách chương Đọc truyện. BIẾN ĐỔI THÀNH OMEGA là fanfic dựa trên nhân vật trong bộ truyện Kinnporsche the series. Thế giới ABO khi Porsche từ một alpha bị biến đổi thành omega sẽ như thế nào? - "Kinn anh đừng để em phải vách thằng chó con còn đang trong bụng đi đánh ghen
Tình trạng bản gốc: Hoàn 108 chương Văn án Lý Khanh Khanh xuyên về thời kì những năm 70 trong tiểu thuyết niên đại, cô thành một nữ phụ độc ác, là bạn chơi cùng với nữ chính, nhưng luôn tính toán, bày mưu đặt kế nữ chính để tư lợi
Vừa qua, trên mạng xã hội liên tục có những bài đăng "tố" Tina Duong hay Anna Bắc Giang (tên thật N.T.V.A, SN 1995, quê xã Đào Mỹ, huyện Lạng Giang, tỉnh Bắc Giang) có dấu hiệu lừa đảo chiếm đoạt tài sản khi vay tiền của nhiều người nhưng không trả.
Frau Sucht Mann Zum Heiraten In Berlin. Edit Cải Trắng Chương 17 Tình trường đắc ý, sân bóng thất ý1 1Tình trường đắc ý, sân bóng thất ý Ý chỉ tình cảm phát triển sang một bước mới nhưng những việc khác thì không như mong muốn, cụ thể ở đây là trên sân bóng. Giữ lại’ … Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ ở bên nhau khiến cho Liễu Khê vô cùng hưng phấn, cô ấy quyết định tổ chức một buổi tiệc, ngay tại phòng bi-a mới mở của huyện. Phòng bi-a mới được mở, thiết bị bên trong toàn bộ đều là mới. Hơn nữa nhân dịp khai trương họ còn giảm giá, người tới vô cùng nhiều. Lúc bọn họ đến, ở sảnh lớn đã đầy người, chỉ còn lại duy nhất một phòng. Để ăn mừng anh mình đã tìm được chị dâu, Liễu Khê, một người yêu tiền như mạng đã bỏ tiền ra bao phòng. “ Lập thành đội đi. ” Lai Sở Sở chống cây cơ trong tay, lười biếng nói. Lận Yên nhíu mày “ Chia đội thì không công bằng chút nào với tớ và Cố Hiểu Thần, bọn tớ chơi không tốt. ” Cố Hiểu Thần cười một cách cứng ngắc, cô không phải là chơi không tốt mà là không biết chơi. Có chín người, lẻ một người là cô sẽ không chơi bi-a. “ Hai người một đội. ” Lai Sở Sở kiến nghị. Sa Khinh Vũ nhìn quanh một vòng, hai người một tổ cũng khá hợp lý đấy, nhưng vấn đề là “ Ai với ai sẽ là một cặp đây ? ” “ Nghe theo trái tim mách bảo đi. ” Lai Sở Sở từ trước tới nay rất công bằng. Liễu Khê gật đầu, đồng ý “ Vậy cứ thế đi. ” “ Tớ không đồng ý. ” Lận Yên đứng lên phản đối “ Nhỡ đâu tớ cùng một đội với Cố Hiểu Thần thì sao, bọn tớ còn chơi gì nữa. ” Xét thấy ý kiến của mọi người không đồng nhất, cuối cùng, Lý Viêm Nguyên đề nghị “ Hiểu Thần và Liễu Duệ một đội, tôi và Khê Khê, Hoằng Dịch và Tiểu Yên, số người còn lại sẽ tự thêm mình vào các đội, thế đã công bằng chưa ? ” Phương pháp mà Lý Viêm Nguyên đưa ra là để trong cùng một đội có cả người chơi dở lẫn người chơi giỏi, phương pháp tuy đơn giản nhưng đối với ai cũng công bằng. Lai Sở Sở tươi cười rạng rỡ, ánh mắt liếc qua Mục Hoằng Diễn nãy giờ im lặng không lên tiếng, cuối cùng gật đầu “ Ok, tôi muốn cùng một đội với Tiểu Yên. ” Sa Khinh Vũ vứt quả bóng trong tay đi “ Tôi cùng đội Hiểu Thần. ” Người còn lại là Mục Hoằng Diễn đương nhiên sẽ về đội Liễu Khê. Lúc này, Liễu Khê cười vô cùng đắc ý “ Phân đội như này cũng không cần tớ phải đánh. ” Kỹ năng chơi bóng của Lai Sở Sở và Sa Khinh Vũ tuy rằng không tồi nhưng làm sao bằng được người chuyên nghiệp như Mục Hoằng Diễn. Quy tắc vẫn là do Lý Viêm Nguyên đưa ra, đánh theo lối chơi như trước, đánh từ nhỏ tới lớn, quả bóng đen vào cuối cùng thì sẽ thắng. Trong thi đấu có tổng cộng 8 điểm. Lượt đầu tiên là của Lận Yên, Liễu Khê và Cố Hiểu Thần. Chọn ra thế nào mà Lận Yên và Liễu Khê đánh trước. Liễu Khê và Lận Yên đều là gà mờ, nhưng so với Lận Yên thì kỹ thuật chơi của Liễu Khê vẫn tốt hơn vì Liễu Khê thường xuyên đi tới phòng bi-a. Một trận này, khoảng 20 phút sau, Liễu Khê thắng. Sau khi thắng thì Liễu Khê chơi với Cố Hiểu Thần. Cố Hiểu Thần nắm cây cơ trong tay, có chút thấp thỏm. Cô đưa mắt nhìn Liễu Duệ đang lười biếng đứng ở một bên, nhỏ giọng nói “ Tớ không chơi được. ” Liễu Khê không kiên nhẫn, lên tiếng thúc giục “ Hiểu Thần, nhanh lên. ” “ Tôi dạy cậu ấy. ” Nói xong, Liễu Duệ lại gọi “ Liễu Khê. ” Chỉ một tiếng gọi này, Liễu Khê đã hiểu nó có nghĩa là gì. “ Anh có thể dạy cho chị ấy xem nên đánh như thế nào. ” Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của Liễu Khê. Liễu Duệ gật đầu “ Cho anh năm phút thôi. ” Liễu Khê cầm cây cơ ngồi lên ghế dựa, bày ra bộ dáng nhàn hạ “ Vậy thì chờ anh năm phút. ” Cô không tin trong vòng năm phút đồng hồ anh trai mình có thể dạy một người không biết chơi chút nào. Liễu Duệ hơi nhướn đầu lông mày lên, tay đang để trong túi quần rút ra, anh kéo tay Cố Hiểu Thần tới bên bàn bi-a. Sau đó anh đi vòng ra phía sau nắm lấy cây cơ cô đang cầm, do quá khẩn trương nên chỗ cô nắm trên cây cơ này đã ướt một tầng mồ hôi. “ Đừng khẩn trương. ” Anh nói “ Cứ làm theo động tác của tớ. ” Cố Hiểu Thần thở hắt ra một hơi, cô đưa mắt nhìn động tác cúi người của anh, nhìn anh để quả bóng màu lam vào giá hình chữ v. Cô làm theo anh, bày biện lên, cảm thấy mới lạ. Liễu Duệ đưa cây cơ cho cô và điều chỉnh tư thế, cô có chút hoảng hốt. Anh nhíu mày “ Không ổn, đừng đặt trọng tâm của mình lên mặt bàn, chỉ cần nhẹ tì lên mặt bàn là được rồi. ” Cố Hiểu Thần làm theo như lời anh nói, điều chỉnh tư thế một lần nữa. Liễu Duệ giúp cô điều chỉnh lại cây cơ đang cầm trong tay, gật đầu “ Ổn hơn rồi đấy. ” Anh đưa bóng cho cô “ Đánh thử một quả xem. ” “ Đánh vào quả bóng trắng sao ? ” Cô hỏi. “ Ừm, đánh vào quả bóng trắng, để quả bóng trắng va vào những quả bóng có màu sắc khác nhau… ” Bỗng nhiên anh dừng lại, hỏi cô “ Biết quy tắc chưa ? ” Cố Hiểu Thần gật đầu “ Tuy rằng vẫn chưa đánh lần nào nhưng đã xem qua quy tắc chơi. ” Lần trước, sau khi xem bọn họ chơi bóng xong, Cố Hiểu Thần đã về nghiên cứu qua quy tắc chơi bi-a một lần, còn làm theo hướng dẫn trên mạng mấy lần. Bằng không, chỉ nhờ vào anh dạy chơi bi-a, cô cũng không tiếp thu nhanh thế được. Liễu Duệ nhếch môi cười “ Thế thì đơn giản hơn nhiều rồi. ” Cố Hiểu Thần nhắm vào quả bóng, kích một cái. Đánh vào bóng nhưng vẫn không may bị trượt ra ngoài, trong lòng có chút mất mát. “ Từng bước một thôi. ” Liễu Duệ an ủi cô “ Đầu tiên là học đánh cầu, sau đó là học nhắm chuẩn. ” Cuối cùng là bước lên vị trí cao hơn. Anh liếc mắt nhìn cô một cái, đem nửa câu sau nuốt trở lại vào trong. Anh sợ cô có áp lực. Mới mấy phút, Liễu Duệ đã dạy xong. Liễu Khê cầm cây cơ đứng lên, nhìn Cố Hiểu Thần, cười đắc ý “ Đã mài đao’ xong chưa ? ” Cố Hiểu Thần nhấp môi, hơi khẩn trương “ Để chị thử xem. ” Mục Hoằng Diễn ngồi bắt chéo chân, bày ra bộ dáng lưu manh “ Ván này, xem còn cảm thấy có nhiều ý nghĩa hơn ván trước. ” Người chơi mới với người gà mờ, cũng coi như có kịch để xem. Liễu Khê là người bắt đầu nhưng cô lại đem lượt này của mình cho Cố Hiểu Thần. Kích một cái, số cầu đang được xếp ngay ngắn hình tam giác lập tức tản đi bốn phương tám hướng, nhưng không một quả nào lọt lỗ. Liễu Khê thấy thế, cười nhạo một tiếng “ Xem ra lại có nhiều thêm một quả rồi. ” Cố Hiểu Thần hơi nản lòng mà thở hắt ra một hơi. Liễu Duệ tiến lên, đưa xảo phấn cho Cố Hiểu Thần “ Đừng nóng vội, cứ bình tĩnh đi, từ từ sẽ tốt lên. ” Cô nhận lấy xảo phấn, động tác cứng ngắc cầm nó bôi trơn đầu cây cơ. Tới lượt Liễu Khê, Liễu Khê đánh vào hai quả, quả tiếp theo lại không vào, đổi lượt sang cho Cố Hiểu Thần. Cố Hiểu Thần bình tĩnh lại, để xảo phấn sang một bên, chậm rãi đi tới bên bàn. Cúi người, căn góc, nhìn thẳng quả bóng trắng, tâm trạng vẫn còn hơi thấp thỏm. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào hai quả bóng ở phía xa xa, sau đó trong đầu cô lướt qua từng hình ảnh khi nãy Liễu Duệ dạy cô, rõ từng chi tiết. Sau đó cô nhắm chuẩn, một kích vào lỗ. Nghe thấy tiếng động vang lên, Cố Hiểu Thần cong mắt lên, cười. Lận Yên vỗ tay, cổ vũ “ Hiểu Thần, cậu giỏi quá! ” Liễu Duệ đang đứng nghiêng người dựa vào vách tường thấy thế, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên. Cố Hiểu Thần mới học được sơ sơ, đương nhiên sẽ đánh không lại người đã chơi nhiều lần như Liễu Khê. Tuy thua, nhưng cũng không tới nỗi quá thảm hại. Liễu Khê thắng nhưng chẳng thấy vui vẻ gì “ Thắng Hiểu Thần và Tiểu Yên, đúng là một sự châm chọc trần trụi. ” “ Ha!! ” Lận Yên đưa tay lên đánh Liễu Khê “ Đây đúng là điển hình của việc đã được tiện nghi còn khoe mẽ. ” Liễu Khê bị đánh một cái còn cố ý kêu to vài tiếng, nhưng chẳng thấy ai nói đỡ nên hậm hực quay về chỗ. Tiếp theo sẽ là Lai Sở Sở và Mục Hoằng Diễn. Chín người, chỉ có Mục Hoằng Diễn là người chơi chuyên nghiệp. Kiểu chơi lần này đối với cậu mà nói, quá mức đơn giản. Lai Sở Sở là con gái, Mục Hoằng Diễn còn thân sĩ nhường cô mấy phần, cố ý đánh trượt để cô có thể ở trên sân khấu lâu hơn. Cố Hiểu Thần chơi xong một ván bi-a thì cảm thấy rất hứng thú với nó, cô ngồi xem. “ Mục Hoằng Diễn đang nhường Sở Sở hả ? ” Tìm thấy manh mối, cô quay ra hỏi Liễu Duệ. Liễu Duệ uống một ngụm nước khoáng, gật đầu “ Từ trước tới nay, Hoằng Diễn không bắt nạt con gái. ” “ Thật không ? ” Cô có chút nghi ngờ, cô vẫn nhớ như in lần đầu tiên mình gặp được Mục Hoằng Diễn, bộ dáng lưu manh đó khiến cho người ta không dám khen. Liễu Duệ cười nhạt, thay Mục Hoằng Diễn lấy lại thanh danh “ Đừng nhìn vẻ không đứng đắn ngày thường của cậu ấy, nói đến thân sĩ thì không ai có thể tranh với Hoẵng Diễn đâu. ” Cố Hiểu Thần nhìn Liễu Duệ với vẻ nghi hoặc, không hiểu. Anh hơi cong môi lên, xoa xoa đầu cô, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều “ Đợi sau này cậu sẽ biết. ” Lúc ấy, cô rất ngây thơ, không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói kia. Mãi cho tới khi bọn họ tốt nghiệp, cô mới hiểu ra. Mục Hoằng Diễn nhìn thì cà lơ phất phơ, thành tích thường ngày không tốt, suốt ngày lăn lội ở mấy chỗ không hay, cả ngày thì đắm chìm trong phòng game nhưng cậu lại si tình hơn bất cứ ai. Mục Hoằng Diễn yêu Lận Yên, yêu bằng cả cuộc đời. Cố Hiểu Thần nghĩ, tình yêu của mọi người có lẽ không thể trong sáng và dứt khoát giống như Mục Hoằng Diễn được. Mục Hoằng Diễn chơi với Lai Sở Sở, thắng là lẽ đương nhiên. Ngay sau đó, cậu chơi với Sa Khinh Vũ, cũng dễ dàng thắng lợi. Lượt chơi thứ năm là Mục Hoằng Dịch và Lý Viêm Nguyên. Hai người chơi oẳn tù tì, ai thắng thì phát bóng đầu tiên. Lý Viêm Nguyên thắng, một lượt thôi đủ đưa tất cả bóng trên bàn xuống lỗ, ngay cả cơ hội lên sân khấu Mục Hoằng Dịch cũng không có. Lận Yên bỗng nhảy ra đòi lại công đạo “ Thật quá đáng, cậu và Khê Khê cấu kết với nhau làm việc xấu. ” Liễu Khê cong môi cười, cô ôm cổ Lận Yên, còn bày ra chiêu Xuân Phong lâu’2 nháy mắt một cái đầy quyến rũ “ Như nhau thôi. ” 2Xuân Phong lâu Theo như những gì mình tìm hiểu được trên Baidu thì Xuân Phong lâu’ là tên một bài thơ, tác giả là Huống Chí Ninh, sống dưới thời nhà lại cụ thể ý nghĩa bài thơ thế nào mình vẫn chưa tìm được lời giải thích rõ, có gì mình sẽ bổ sung sau nhé ^^ Lượt thứ sáu, Lý Viêm Nguyên VS Liễu Duệ. Liễu Duệ đặt tay lên trên vai Cố Hiểu Thần, nhẹ nhàng nói “ Cậu giúp tớ chơi oẳn tù tì đi. ” “ A!! ” Chiêu bài Xuân Phong lâu’ lại được dịp lên sân khấu “ Trước mặt bọn em không phải là chỗ để hai người khoe ân ái nhé. ” Mọi người không ai nói gì. Chiêu bài Xuân Phong lâu’ lại khiêu khích “ Khoe ân ái, nhanh chết lắm. ” Lận Yên nhìn không nổi chiêu bài này nữa, nói “ Không thì cậu cũng giúp Tiểu Nguyên chơi đi ? ” “ Ý kiến hay. ” Liễu Khê tán thành, cô cũng không thèm chưng cầu ý kiến của Lý Viêm Nguyên, vung tay một cái đã bắt đầu đếm số, một người ra kéo, người còn lại ra búa. Cố Hiểu Thần ra búa, cười nói “ Khê Khê, em thua rồi. ” Cuối cùng cũng có người thu phục được tiểu yêu tinh Xuân Phong lâu’ kia, Lận Yên cảm động tới rơi nước mắt, nhào lên ôm Cố Hiểu Thần “ Hiểu Thần, hôm nay cậu giỏi quá!! ” Liễu Duệ im lặng cầm cây cơ tiến lên, anh đưa cây cơ cho Cố Hiểu Thần. Thấy anh đưa cây cơ sang cho mình, cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc. Anh quơ quơ, ý bảo cô nhận lấy đi. Chần chừ một lúc cô cũng nhận lấy cây cơ. Lý Viêm Nguyên thấy thế thì nói “ Sao thế, cậu để cho Cố Hiểu Thần thay cậu đánh à ? ” “ Tôi dạy cậu ấy. ” Liễu Duệ nói. Lý Viêm Nguyên nhún vai “ Cứ phải như thế à, tùy cậu vậy. ” Bị anh ôm ở trong lòng, Cố Hiểu Thần cảm thấy trong người mình như có nai con đang chạy loạn. Đây là lần đầu tiên anh ôm cô chặt đến vậy. “ Thả lỏng nào. ” Tiếng nói trầm thấp của anh truyền từ trên đỉnh đầu xuống. Cố Hiểu Thần nhắm mắt lại điều chỉnh tâm trạng của mình. Năm giây trôi qua, trái tim cô vẫn đập thình thịch không ngừng. “ Cố Hiểu Thần. ” Anh bỗng gọi tên cô. Cô mở to mắt “ Hả ? ” “ Tập trung một chút. ” Anh nói, sau đó theo bản năng cúi xuống nhìn cô, thấy tai cô hơi đỏ lên, bỗng cười thành tiếng. Cố Hiểu Thần, mày đúng là đồ vô dụng. Khi bắt đầu kích vào quả bóng đầu tiên, sự tập trung của Cố Hiểu Thần đã dồn hết lên mặt bàn. Vẫn luôn là anh kéo cô đi theo, cúi người, căn góc, di chuyển cây cơ, tiến lên. Lặp lại… Cứ thế mà ở trên sân khấu. Khi quả bóng đen rơi xuống lỗ, anh thì thầm ở bên tai cô một câu “ Học được chưa ? ” Cố Hiểu Thần nhớ lại những động tác lúc nãy, trả lời với vẻ không chắc chắn lắm “ Cũng được chút chút rồi. ” “ Được chút chút ? ” Anh cười, giọng nói có hơi nặng nề “ Xem ra cậu muốn bị giữ lại. ” Giữ lại ? Cố Hiểu Thần nghiêng đầu nhìn anh, nhưng không ngờ cô lại bị cuốn vào cặp mắt đen nhánh sâu hun hút kia. Trong nháy mắt, cô như bị cắn nuốt chỉ còn trơ lại thể xác. Hai lượt cuối cùng, không, phải nói là ở ván cuối cùng, Liễu Khê có thể tiến vào trận chung kết của trò chơi là do quy tắc trò chơi bug, dù là đấu với ai cô cũng không chiếm được tiện nghi nên thức thời lùi ra sau, thay đổi để giữ thể diện. Mục Hoằng Diễn đấu với Liễu Duệ. Liễu Duệ đang cầm xảo phấn bỗng nhiên đề nghị “ Hay là đánh chín quả đi ? ” Mục Hoằng Diễn nhướn mày “ Chắc chứ ? ” “ Chơi. ” Mục Hoằng Diễn cũng chơi luôn “ Không thành vấn đề, thua đừng có khóc đấy. ” Liễu Duệ vừa mới dùng xảo phấn xong thì nghe thấy lời này, anh lập tức ném luôn xảo phấn vào ót Mục Hoằng Diễn. Mục Hoằng Diễn giật mình né tránh, cậu chớp mắt một cái, bộ dáng trông rất vô lại. Liễu Duệ ít đánh kiểu bi-a Pool 9 bóng3 nên thua trong tay người chuyên nghiệp như Mục Hoằng Diễn cũng không mất mặt. 3Bi-a Pool 9 bóng Mục tiêu là bóng từ số 1 tới số 9 và 1 bóng cái. Bóng mục tiêu cho mỗi cú đánh mà bi cái chạm đầu tiên là bóng có chỉ số thấp nhất trên bàn, tuy nhiên những bóng mục tiêu vào lỗ không nhất thiết phải theo thứ tự này. Sau cú đánh trượt của cơ thủ đi trước, cơ thủ tiếp theo phải đánh những bóng còn lại trên bàn theo quy định trên. Nếu cơ thủ đi trước phạm lỗi thì cơ thủ tiếp theo được quyền bắt đầu lượt cơ của mình với bi cái ở bất cứ vị trí nào trên bàn. Trận đấu kết thúc khi một trong hai cơ thủ thắng đủ số ván theo quy định của trận đấu Rồi Lận Yên thì rất thích bày ra biểu cảm đau lòng thay bạn, còn chạy lên an ủi “ Không sao cả, tình trường đắc ý, sân bóng thất ý. ” Mọi người nghe xong lời Lận Yên thì hô lên, còn cố ý đẩy Cố Hiểu Thần vào lòng Liễu Duệ “ Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái! ” Khuôn mặt Cố Hiểu Thần nhanh chóng đỏ lên, cô vùi đầu vào trong lòng anh, không dám ngẩng đầu lên, chỉ mong mọi người nhanh chóng kết thúc chủ đề này. Liễu Duệ đưa mắt nhìn Cố Hiểu Thần đang vùi vào trong lòng mình, bộ dáng cô như thể chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống, anh có chút bất đắc dĩ. Mọi người vẫn còn ồn ào, anh đành đưa mắt nhìn mọi người một lượt, im lặng mà cảnh cáo. Tuy rằng mọi người hơi bất mãn nhưng vẫn không hô lên nữa. Lúc này, người trong lòng thở phào một hơi. Kết thúc trong sự vô vị, từng người một lần lượt rời khỏi phòng bao, Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ là hai người ra cuối cùng. Anh kéo cô đi tới gần cửa thì bỗng dừng lại, anh thuận tay đóng luôn cửa vào, khóa trái, túm lấy cô. Cô bất ngờ bị túm nên không kịp phòng bị gì, cứ thế bị anh đẩy dựa vào cửa. Không kịp phản ứng, cô chỉ biết giương mắt lên nhìn anh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Còn không kịp nói gì đã bị hôn rồi. Đợi tới lúc hai người ra khỏi phòng bao đã phải hứng chịu cơn giận của Liễu Khê, nãy giờ cô còn đang tìm hai người “ Em nói này, hai người đi đâu vậy ? ” Cố Hiểu Thần chột dạ cắn môi, đang muốn mở miệng nói thì Liễu Duệ cắt ngang, bộ dáng anh vô cùng ung dung thư thái “ Mang cô ấy đi vào nhà vệ sinh. ” Nghe thấy từ nhà vệ sinh’, Lận Yên nghi hoặc hỏi “ Sao tớ lại không thấy hai người nhỉ ? ” Thấy Lận Yên hỏi ngược lại, khuôn mặt Cố Hiểu Thần không tự chủ được mà đỏ lên như bị thiêu. Nhìn thấy vậy, tâm hồn bát quái trong người Lận Yên càng bừng lên mãnh liệt. Cô đang muốn xông lên hỏi tới cùng thì bị một cánh tay dài kéo lại. Chủ nhân của cánh tay dài đó lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, cảnh cáo cô an phận chút. Bị thế lực hung ác ngang ngược chèn ép, Lận Yên chỉ có thể khuất phục, gật gật đầu. Không còn cách nào khác, ai bảo thế lực hung ác kia là Mục Hoằng Dịch chứ. ← Chương trước Chương sau →
ReviewTƯỜNG THÀNH KHÔNG CÔ ĐỘCTác giả Tuyên TrúcThể loại Hiện đại, quân nhân và nữ bác sĩ, một chút thanh xuân, nữ truy, gương vỡ lại lành, sạch sủng ngọt, dài 37 chươngTình trạng Hoàn ra, tên mà ông nội đặt cho cô lúc đầu không phải là Cố Hiểu Thần, mà là Cố Thần. Nhưng bà nội cô nói, cái tên này đọc lên hơi giống Cô Thành tòa thành cô độc, thế nên mới đổi lại là Cố Hiểu đổi rồi, nhưng vẫn cô độc. Ít ra thì những đồng nghiệp tại bệnh viện mà Cố Hiểu Thần đang công tác đều nghĩ như vậy. Người ta chỉ biết, cô là một bác sĩ ngoại khoa rất giỏi, xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Ngoài những lúc nghiêm túc làm việc ra, cô cũng không mấy khi nở nụ cười vui vẻ. Cố Hiểu Thần không muốn giải thích, họ nghĩ thế nào thì cứ như thế đi. Dù sao Cố Hiểu Thần hoạt bát đáng yêu của ngày xưa, cũng đã không còn từng có khoảng thời gian vui vẻ, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt. Đó là lúc, sau khi ông ngoại Ôn và ông nội Cố đạt được thỏa thuận chung, đồng ý để cô thoát khỏi kìm kẹp của nhà nội, trở về quê ngoại để tiếp tục học tập. Đó là lúc, cô mới thực sự cảm thấy mình có tự do chứ không phải là những giờ ngồi lì trên bàn học. Đó là lúc, cô tự cho phép bản thân tùy hứng một chút. Đó là lúc, cô quyết định theo đuổi Liễu cắp sách mộng mơ, Cố Hiểu Thần rất nhanh chìm ngập trong cảm giác ngưỡng mộ thầm lặng đối với bạn học Liễu Duệ học giỏi, đẹp trai và lạnh lùng. Từ một học sinh mới đến, cô dần dần quen được nhiều bạn bè, cũng dần dần bạo dạn hơn, dần dần chuyển từ trạng thái thầm mến sang công khai theo đuổi.“Tớ thích cậu, thích tất cả những gì của cậu và những gì thuộc về cậu.”Lời tỏ tình giản đơn, trong sáng ngày ấy đã từng là tất cả đối với Liễu Duệ. Cũng có chút trắc trở, cũng có chút phân vân do dự, nhưng cuối cùng cũng có thể ở bên là những năm tháng đẹp nhất đối với cả hai người, bởi vì hiện tại, nó đã không còn nữa. Một cái hẹn không rõ nguyên nhân, một lời chia tay mơ hồ, cứ như vậy đem hai người chia ra làm hai nửa, ngập tràn đau Hiểu Thần không đợi được anh, ôm tất cả những nỗi đau đớn nhất của một người con gái, từng chút một bao bọc vết thương lại, trở thành một bác sĩ trầm lặng và cô độc. Hôm ấy tại sao anh không đến? Đã không còn là câu hỏi mà mỗi đêm cô tự mình tìm câu trả lời trong mỗi giấc mơ nữa lòng mình lại, Cố Hiểu Thần thực sự chất chứa một tường thành trong tim. Cô tưởng rằng mình đã không còn có thể bị ai tác động được nữa, thế nên cô mới trở về, trở về nơi thành phố có lại, thì sớm muộn sẽ có ngày gặp mặt thôi, bởi vì trái đất tròn mà. Chỉ có điều Cố Hiểu Thần không ngờ tới chính là, cho dù đã 5 năm trôi qua, tường thành trong tim cô tưởng chừng đã vững chắc đến vô cùng, vậy mà chỉ vừa nhìn thấy anh, đã ầm ầm sụp ra, yêu một người khắc cốt ghi tâm chính là như vậy, đến hận cũng chẳng thể nào hận vết thương lòng vẫn còn đó, cho dù Cố Hiểu Thần không có cách nào ghét bỏ Liễu Duệ, thì cô vẫn không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, bởi vì bây giờ và cả sau này, cô vẫn tiếp tục sống cùng với hậu quả của ngày đó để trước một Cố Hiểu Thần lạnh lùng xa cách, Liễu Duệ chẳng còn cách nào khác, đành phải theo đuổi cô lại từ đầu. Ngày chia tay cách đây 5 năm, anh kháng lại mệnh lệnh chạy đi tìm cô, cuối cùng thì sao chứ? Một nhà ga trống không và một trái tim bị khoét rỗng. Thế nên lần này gặp lại, anh muốn cô phải từng chút từng chút một, lấp đầy khoảng trống đó, chữa lành vết thương đó cho cùng, ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao họ lại có kết cục như vậy? Tất cả đã không còn quan trọng nữa. Liễu Duệ sẽ không hỏi, bởi vì người đó là Cố Hiểu Thần. Còn Cố Hiểu Thần? Không có khởi đầu hay kết thúc, chỉ có một câu“Tôi muốn anh ấy. Dù sống hay chết, tôi cũng chỉ muốn một mình anh ấy mà thôi.”Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy và sau này cũng vậy, chỉ có thể là người đó, nhất định phải là người thân Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ đều thừa nhận, trong chuyện tình cảm này, họ rất ích kỷ. Cô ích kỷ không kể cho anh chuyện năm đó, để anh mãi nợ cô. Anh ích kỷ phải kết hôn với cô cho bằng được cho dù mỗi ngày đều sống trên đầu họng súng. Họ xác định, cả cuộc đời này sẽ mãi ích kỷ như vậy, bất chấp mọi thứ chỉ cần giữ được người đó ở bên thể nói rõ quan điểm như vậy có đáng được đồng tình hay không, nhưng chuyện tình cảm là của hai người, người ngoài vốn không có tư cách để bàn luận. Hơn nữa, nghề nghiệp mà họ đang cống hiến, chính là bác sĩ và quân nhân. Giống như Liễu Duệ từng nói, cô cứu chữa cơ thể, còn anh cứu lấy những gửi gắm. Họ đã lựa chọn con đường không có điểm kết thúc này, cũng không biết còn có thể cố gắng đến khi tưởng và thân thể này, đều đã trao cho Tổ quốc rồi, chỉ mong được giữ lại trái tim để dành cho người mà mình yêu thương. ...Câu chuyện không quá xa lạ với những tình tiết xung quanh công việc của bác sĩ và quân nhân, những tình huống và cách xử lý. Tuy nhiên, tuyến nhân vật khá rối với mối quan hệ gia phả phức tạp, cách kể chuyện hiện tại xem lẫn quá khứ có đôi lúc khiến người đọc không thể phân biệt được các mốc thời gian. Câu chuyện chỉ có 37 chương, nhưng song hành cùng Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ, còn có thêm vài cặp đôi nữa, điều này khiến cho mạch truyện không mang lại cảm giác tập trung, nhưng bù lại, các cặp đôi đều vô cùng thú vị và dễ thương. Cho nên, bầu không khí của câu chuyện khá nhẹ nhàng và hài hước, chuyện sống chết này đó, cũng xem như gió thoảng mây bay mà nói thêm một chút về quãng đời thanh xuân của Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ. Tôi vô tình nghe được một cô gái nói thế này đối với người chủ động theo đuổi người khác, cần có dũng khí rất lớn. Dũng khí để bày tỏ, dũng khí để vượt qua sự từ chối, dũng khí để tiếp tục con đường không có lối thoát. Bạn ấy nói, chỉ cần một chút hy vọng thôi, người yêu thầm cũng sẽ không bỏ cuộc. Trong câu chuyện này, Cố Hiểu Thần đã dùng hết dũng khí để theo đuổi Liễu Duệ, cuối cùng đợi được sự hồi đáp của anh. Nhưng cuộc sống, không phải sự dũng cảm nào cũng được đền đáp xứng đáng. Mượn câu chuyện này, để nói với cô gái đó rằng, nếu không phải là dành cho mình, hãy dùng tất cả dũng khí còn lại, buông xuống tường thành, nhất định phải chừa một cánh " Trích từ truyệnReview by Lâm PhiBìa Hy Tần*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban
Edit Cải Trắng Chương 1 Tâm tư kỳ lạ của cô Mùa thu là mùa trùng phùng. Chiều muộn, mặt trời đã khuất hẳn sau rặng núi phía xa, chỉ còn để lại mấy vạt nắng màu vàng cam nơi đường chân trời, dường như nó đang dùng mấy tia nắng yếu ớt níu giữ ngày dài thêm. Tới khi cô nhận được cuộc gọi tới của Diệp Cựu Mạch, cô sửng sốt trong nửa giây, cảm thấy mình chưa hoàn toàn tỉnh táo “ Bây giờ ? ” Ở đầu dây bên kia điện thoại, thanh âm của Diệp Cựu Mạch có chút mệt mỏi “ Tuần sau, anh sẽ giúp em trực đêm một tuần. ” Cô nhíu nhíu mày, đang muốn từ chối thì Diệp Cựu Mạch lại nói thêm câu nữa “ Anh nhớ là em vẫn luôn muốn vào tổ của Lục Hằng. ” Tổ của Lục Hằng có lực hấp dẫn rất lớn với cô, đặc biệt là về phương diện giải phẫu u sọ hầu1. Dừng một chút, sau đó cô đưa ra điều kiện cuối cùng “ Lần phẫu thuật cắt bỏ u sọ hầu sau, em muốn tham gia. ” 1U sọ hầu U sọ hầu là một loại u hình thành trên phần tế bào da thừa, đây là một loại u não bẩm sinh thường thấy. Loại u não này rất dễ gặp ở trẻ nhỏ và người già, ở người trưởng thành thì ít gặp. Loại u này phát triển ở phần tuyến yên và gần sát xương sọ, nó được biểu hiện qua một số tính trạng như thị lực giảm mạnh, tâm trạng thay đổi thất thường, thường xuyên đi tiểu, đầu to bất thường…. Khi thấy các biểu hiện này cần phải đi chụp CT não để chẩn đoán bệnh. “ Không thành vấn đề. ” Diệp Cựu Mạch đồng ý. Cúp điện thoại, cô lại cầm lấy chìa khóa xe mà cô mới thả xuống, giờ cô phải quay lại bệnh viện để giúp Diệp Cựu Mạch thực hiện một ca phẫu thuật. Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, thời gian đã vào khoảng mười giờ tối rồi, cô lười phải đi lại nhiều nên định ở lại phòng nghỉ của bệnh viện một đêm. Khoảng một giờ sáng hôm sau, ở nhà ga phía Nam Bắc Kinh đã xảy ra một vụ tập kích của thành phần khủng bố, nó khiến cho rất nhiều người chết, người bị thương, lúc họ được đưa tới bệnh viện thì tầm một rưỡi sáng. Bệnh viện nhanh chóng nhận lấy bệnh nhân, thay nhau tới đó tiếp viện. Cô mới chợp mắt được khoảng ba tiếng đã bị dựng dậy kéo vào phòng phẫu thuật, bận tới tối tăm mặt mũi. Tới năm giờ sáng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lúc. Thái Tịnh Di đưa mắt nhìn bóng người mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật, trông vô cùng mệt mỏi “ Bác sĩ Cố, hình như em rất mệt rồi, em có cần đi nghỉ một lúc không ? ” Cô lấy hai ngón tay nhéo nhéo ấn đường của mình, bắt ép cho bản thân mình phải tỉnh táo, cô lắc đầu nhưng trong thanh âm đã nghe ra sự mệt mỏi “ Không cần. ” “ Nhưng mà em còn một ca trực buổi sáng nữa, mới nãy vừa trải qua một đêm giải phẫu không ngừng nghỉ, em chịu nổi không ? ” Cô uống một ngụm café để lấy lại tinh thần “ Không sao cả. ” Ngược lại, cô còn hỏi thêm “ Những quân nhân ở nhà ga được đưa tới bệnh viện để phẫu thuật sao rồi ? ” “ Quá trình giải phẫu vô cùng thuận lợi. ” Sau khi nghe xong, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Thái Tịnh Di cảm thấy khó hiểu, sao có bao nhiêu bệnh nhân như vậy, bác sĩ Cố chỉ hỏi có mình tình trạng của quân nhân thôi ? “ Bác sĩ Cố có người quen là quân nhân sao ? ” “ Không quen. ” Đáp xong, cô đưa tay day day huyệt thái dương của mình, thả lỏng bản thân để thoải mái hơn chút. Dường như Thái Tịnh Di còn muốn hỏi gì đó nhưng cô nhanh chóng cướp lời “ Chị có muốn đi ăn cháo nhà ông Tửu không ? ” Nghe đi ăn cháo ông Tửu, trong nháy mắt, hai mắt của Thái Tịnh Di như được mở to ra hết cỡ, cô ấy gật đầu liên tục. Từ cửa sau của bệnh viện đi ra ngoài, đi tiếp xuyên qua hai hẻm nhỏ thì tới quán cháo lâu năm ông Tửu. Quán cháo này tuy ở trong hẻm sâu nhưng buôn bán rất phát đạt. Món ăn yêu thích của cô ở đây là cháo cá, thịt cá tươi ngon, nhiệt độ nấu vừa phải, dư vị đọng lại tuyệt vời vô cùng. Mới sang đầu thu, thời tiết trở nên se se lạnh, áo khoác đang mặc trên người được cô ôm chặt lại thêm một chút để giữ ấm. Bước chân cô có chút nặng nề, dẫm lên con đường đầy đá nhỏ. Đi qua cái hẻm nhỏ đầu tiên, Thái Tịnh Di mở miệng cảm thán, trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy hơi sợ hãi “ Bây giờ đúng là có rất nhiều người bị bệnh thần kinh, không tự mình sống cho tốt đi lại còn đi hại dân mình, đúng là hết thuốc chữa…” Cô rất mệt, nghe chữ được chữ mất, càng không muốn mở miệng tiếp lời. Có mỗi Thái Tịnh Di là vẫn đang nói rất hăng say, cô ấy thực sự rất giống vị Nhạc Phi2 hay lo nghĩ việc quốc dân đại sự, coi cái ác như kẻ thù của mình, chính là đang nói đến phần tử khủng bố. 2Nhạc Phi Là quân sư nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống. Vẻ tối tăm xung quanh quán cháo dần biến mất, từng tầng mây trên trời bắt đầu lộ ra, mây trắng trôi lững lờ. Cô đưa tay vuốt lại phần tóc trên trán đã bị gió thổi tung, hơi rối. Nhờ những tia sáng yếu ớt chiếu xuống hẻm sâu, cô mới thấy rõ ràng ở bên trong con hẻm sâu đang có một hàng quân nhân đi ra, nhịp chân đều đều, trên tay người đi đầu cầm lá cờ. Hẻm vừa hẹp vừa dài, cô và Thái Tịnh Di đều bước lên phần gạch xanh để đi, nhường đường cho đoàn người kia. Gió thổi, lá rụng trên mái hiên giờ đang tung bay trong gió, từng chiếc lá rơi xuống tựa như một cuốn phim nhựa mang theo ký ức, từng cái một ùa tới. Cô bình tĩnh đưa mắt nhìn hàng quân nhân đang đi tới, trên người họ mang theo một sắc lục mê người. Mãi cho đến khi, một người nào đó mặc quân phục màu lục xuất hiện trong tầm mắt cô, ký ức đang tua trong đầu cô chợt dừng lại. Gió ngừng, mây lặng, lá ngừng rơi. Chiếc lá vàng chao nghiêng ở trên không trung hai vòng, sau đó nó xẹt qua bờ vai người nào đó, cuối cùng nó rơi trên nền gạch màu than chì. Trong chớp mắt, người đó hơi nhướn mày, ánh mắt liếc về phía bên này. Và cũng cùng lúc đó, ánh mắt cô nhìn tới, một tia sáng xẹt qua trong mắt cô rồi nhanh chóng biến mất, không để lộ chút dấu vết nào. Tầm mắt cô thôi không nhìn vào đôi mắt thâm thúy kia nữa, môi khẽ mím chặt. Cho đến khi những bước chân trang nghiêm kia bước mỗi lúc một xa, cô mới hơi di chuyển tầm mắt, cô nhéo ấn đường một cái, bỗng dưng cảm thấy hơi mất tự nhiên. Trên thế giới này, luôn có một người sẽ trở thành cái gai trong lòng bạn. Mà anh, chính là cái gai nhổ mãi không đi trong lòng cô. Những quân nhân ở nhà ga được đưa tới bệnh viện cấp cứu cô chẳng quen ai cả, chỉ là khi đi ngang qua phòng cấp cứu, không cẩn thận liếc thấy máu tươi trên lớp quân phục. Vì sao cô hỏi ? Chắc là do tiềm thức. Cái loại tiềm thức này giống như là…sinh ra đã có. “ Bác sĩ Cố, em thấy anh quân nhân đi cuối hàng kia không ? Đẹp trai thật đấy. ” Thái Tịnh Di bày ra vẻ mặt si mê, ánh mắt cô ấy nhìn mãi theo bóng dáng cao ngất của anh, tới tận khi khuất hẳn, cô ấy lưu luyến nói một câu “ Lớn lên đẹp trai như thế sao lại gia nhập quân đội nhỉ, sao anh ấy không đi làm diễn viên. ” Cuối cùng, cô cũng lấy lại được bình tĩnh, nhịp tim không theo quy luật kia cũng dần bình thường trở lại. Cô đưa mắt nhìn lên, trong đôi mắt đã khôi phục lại sự lạnh lùng, cô cứ thế cất bước đi về phía trước. Thái Tịnh Di ở phía sau đuổi theo, ban đầu cô ấy tưởng rằng cô sẽ không tiếp lời. Nhưng không ngờ là cô lại dừng lại, sau đó, thanh âm lạnh nhạt của cô truyền tới “ Diễn viên không phải là thứ thuộc về anh ấy, nơi thuộc về anh ấy là chiến trường, nơi anh ấy sẽ ở lại tới cuối cùng cũng là chiến trường, ở trên chiến trường nhận lấy một viên đạn, sau đó anh ấy sẽ… ” Nói tới đây, cô dừng lại. Đứng dưới mái hiên, cô ngẩng đầu lên, tầm mắt trong veo nhìn một khoảng trời nhỏ ở bên trên. Lúc này, mặt trời vẫn còn chưa lên cao, trên bầu trời là một màu xám trắng xen lẫn nhau. Cuối cùng, cô cất giọng nói trầm trầm lên, từ tiếp theo tựa như bay tới mang theo cơn gió lạnh “ Chết. ” Dường như đây là chấp niệm duy nhất của anh, còn quan trọng hơn cả cô. Không!! Không phải dường như… Thái Tịnh Di đứng nguyên tại chỗ, có chút giật mình hoảng sợ. Lá thu từ trên mái ngói đen rơi xuống, ở giữa không trung lượn quanh vài vòng, rồi đáp xuống ở trước mắt hai người. Thanh âm lạnh lẽo kia dường như là giọng nói vọng lại từ trong một giấc mơ chập chờn, và người trong giấc mơ là người cô độc. Đợi tới lúc Thái Tịnh Di hoàn hồn thì bóng dáng cô đã sớm biến mất trong hẻm nhỏ. Cô đơn, tịch mịch, lại thanh cao. Nó khiến cho người nghe có cảm giác đau lòng, nhưng không dễ phát hiện ra. … “ Tiểu đội trưởng đã qua khỏi cơn nguy hiểm rồi, phẫu thuật rất thành công, đã được chuyển sang phòng bệnh thường rồi. ” Trên hành lang bệnh viện, một quân nhân mặc quân phục màu xanh lục Triệu Tiền Tiến đang báo cáo tình huống của tiểu đội trưởng với Liễu Duệ. Liễu Duệ gật đầu, anh đưa tay xoa xoa mí mắt để đánh tan sự mệt mỏi. Sau đó, như nhớ ra cái gì đấy, anh lại hỏi Triệu Tiền Tiến “ Bác sĩ mổ chính là ai ? ” “ Bác sĩ Diệp của khoa ngoại. ” Triệu Tiền Tiến đáp. “ Bác sĩ Diệp ? ” Liễu Duệ để tay lên bệ cửa sổ, gõ nhẹ lên bệ. Đúng lúc đó, dựa vào đôi mắt sắc bén của mình, anh đã thấy một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc trong tầm mắt. Lạnh lùng, trầm ổn. Có chút xa lạ. Cô không giống khi xưa nữa, hoạt bát, tràn đầy sức sống thanh xuân. Đó là một buổi chiều muộn của ngày đầu tiên khi anh đặt chân lên cấp ba, cô đã ngồi bên cạnh anh, cô quay mặt nhìn anh, nở một nụ cười tiêu chuẩn, duỗi tay về phía anh “ Chào cậu, tôi là Cố Hiểu Thần. ” Vừa mới đi vào bệnh viện không được bao lâu thì Thẩm Sổ, một nghiên cứu sinh do Diệp Cựu Mạch hướng dẫn vội vàng ngăn Cố Hiểu Thần lại “ Bác sĩ Cố, giáo sư Diệp tìm chị. ” “ Có nói là vì việc gì không ? ” Cố Hiểu Thần hỏi. “ Về việc phẫu thuật ngày hôm qua. ” Thẩm Sổ trả lời. Cô nhíu mày một cái, cô nghĩ tới hiện tượng xuất huyết sau phẫu thuật “ Lập tức đi tới phòng bệnh. ” Dứt lời, ba người đã vội vàng đi về phía phòng bệnh, chờ thang máy thì quá lâu nên ba người quyết định đi thang bộ cho nhanh. Nhưng vừa mới bước lên, cô đã hối hận. Cô vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai người đàn ông mặc quân phục màu lục đang đứng ở đầu bên trên cầu thang, sự trùng hợp này đúng là trùng hợp một cách quá đáng. Lúc này, Triệu Tiền Tiến đang báo cáo lại tình huống ba gã khủng bố bị bắt tại nhà ga với Liễu Duệ. Hắn chưa phát hiện ra, từ lúc bước tới chỗ cầu thang, tầm mắt anh đã dừng lại một chỗ khác. Trong chớp mắt khi hai ánh mắt giao nhau, giống như khi nãy ở hẻm nhỏ, cô đưa mắt nhìn xuống dưới, hoàn toàn không để lộ ra chút dấu vết nào là đang lẩn tránh ánh mắt của anh. Đôi mắt đen nhánh của anh để lộ ra sự lạnh lùng, lông mày rậm, đôi môi hơi khô mím chặt lại. Anh nhìn chằm chằm vào cô, không buồn chớp mắt lấy một cái. Lúc hai người đi lướt qua nhau, cô cố ý nghiêng đầu nói chuyện với Thẩm Số, chỉ để cho anh nhìn thấy một bên sườn mặt, thể hiện rõ thái độ lạnh lùng của mình. Lạnh nhạt nhưng không để mất đi sự cao ngạo. Nhìn cô, anh không tự chủ được mà nhăn mày. Lúc này, Triệu Tiền Tiến mới phát hiện ra có sự khác thường. Hắn dừng việc báo cáo công tác lại, nghiêng đầu, nhìn theo tầm mắt của Liễu Duệ, hắn nhìn thấy bóng dáng của một nữ bác sĩ, hắn hỏi “ Liễu đội, anh quen à ? ” Anh ổn định tâm trạng trong hai giây, sau đó không biết suy nghĩ cái gì mà con ngươi đen nhánh hơi di chuyển, phân phó cho Triệu Tiền Tiến “ Cậu tới bãi đỗ xe đợi đi. ” Nói xong, anh nhanh chóng xoay người lại, anh bước mấy bước đã đuổi kịp được nhóm người Cố Hiểu Thần, hoàn toàn không tốn chút sức lực nào. Một trận gió mạnh thổi qua, một thân ảnh màu xanh lục đang chắn trước người cô, Cố Hiểu Thần dừng bước chân lại. Cô ngước mắt, dùng dáng vẻ bình tĩnh nhất của mình mà nhìn người trước mặt. Cái không khí này dường như đang bao trùm nơi đây, ngay cả hai người Thái Tịnh Di và Thẩm Sổ cũng dừng chân lại. Khí thế của Liễu Duệ quá áp bách người khác, làm cho ngay cả hô hấp của hai người cũng cứng đờ. Cố Hiểu Thần đối mặt với anh, suốt mười giây, không ai mở miệng nói với ai câu nào. Cảnh tượng này rất quen thuộc, tựa như cảnh tượng nộp bài thi năm nào. Cảnh tượng lúc đó, giữa bọn họ cũng là bốn mắt nhìn nhau. Nhưng khi đó cô tươi cười rực rỡ, còn anh là sự lạnh nhạt lạnh lùng. Giơ tay ra mãi không thấy đối phương tự giới thiệu, cô tự hỏi luôn “ Cậu thì sao ? Cậu tên là gì ? ” Anh cầm sách vở lên, chỉnh lại kính sát vào mắt, sau đó không thèm quan tâm tới cô. Nhiều năm về sau, vẫn trong cảnh tượng đó, nhưng cô lại bước chân lên, trong chớp mắt như muốn bước qua anh. Khi đó, khuỷu tay cô bị một lực lớn phía sau giữ lại, ngăn không cho đi. Cô dừng bước, trong đôi mắt đen nhánh thấy được sự run rẩy. Cô hết vặn lại xoay cánh tay để trốn thoát khỏi bàn tay anh, nhưng dù cô có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, ngược lại, anh còn nắm chặt hơn. Thái Tịnh Di và Thẩm Sổ đi phía sau thấy thế, trong lòng có hơi dao động, họ đưa mắt nhìn nhau. Một lúc sau, Cố Hiểu Thần thôi không giãy dụa nữa, cô lấy lại sự lạnh nhạt thường ngày, bình tĩnh đưa mắt nhìn bàn tay vẫn nắm chặt tay cô không buông. Xương khớp rõ ràng, làn da màu đồng, ngay cả gân tay cũng lộ ra. Sự im lặng kéo dài. Bỗng, điện thoại mà Thẩm Sổ đang đeo trên cổ đổ chuông, là Diệp Cựu Mạch gọi. Vừa nghe chưa được mấy câu, sắc mặt Thẩm Sổ đã trầm xuống, bất chấp cái không khí gượng gạo này, nói một cách nôn nóng “ Giáo sư Diệp nói đã có bệnh nhân xuất hiện hiện tượng xuất huyết sau phẫu thuật, muốn chị tới phòng phẫu thuật ngay. ” Cố Hiểu Thần nghiêng đầu, nhìn Thẩm Sổ đang nhăn mày lại. Lúc mà Thẩm Sổ tới tìm cô, cô đã đoán ra được là hậu quả này. Không chần chừ thêm được nữa, cô đưa mắt nhìn bàn tay như gông xiềng đang nắm chặt tay mình, mở lời nói câu đầu tiên “ Buông tôi ra trước đã, có một cuộc phẫu thuật. ” Anh do dự một lát rồi buông tay ra, hỏi cô “ Khi nào kết thúc ? ” “ Không biết. ” Nói đoạn, đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn sâu vào con ngươi đen như mực của anh, cuối cùng cô cũng không né tránh nữa. Anh tránh người qua một bên, nhường đường, thanh âm trầm thấp “ Mau đi phẫu thuật trước đi. ” ** Lúc đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Cố Hiểu Thần xoay xoay phần cổ cứng đờ của mình. Diệp Cựu Mạch đi ra ở phía sau gọi cô lại, cô xoay người nhìn Diệp Cựu Mạch một cái, hỏi “ Có việc gì sao ? ” Diệp Cựu Mạch cười khẽ, hắn xoay xoay cổ tay rồi nói với cô “ Lục Hằng đồng ý để cho em vào tổ, hơn nữa cũng đồng ý cho tham gia phẫu thuật. ” Dựa vào quan hệ của Lục Hằng và Diệp Cựu Mạch, cô cũng không thấy chuyện này có gì đáng kinh ngạc, cô cười nhẹ rồi nói một câu khách sáo “ Cảm ơn sư huynh. ” Diệp Cựu Mạch nở nụ cười ôn hòa, cong cong môi “ Khách sáo rồi. ” Sau đó, hắn chỉ chỉ vào điện thoại cô đang đeo trên cổ, nhắc cô một câu “ Tắt máy. ” Cố Hiểu Thần cúi đầu nhìn điện thoại mình, rồi cười khổ một tiếng “ Xin lỗi. ” Chả trách, Thẩm Sổ lại phải chạy tới tìm cô. “ Đi về nghỉ ngơi chút đi, nhìn sắc mặt em không tốt lắm. ” Cô hơi gật đầu, xem như là đồng ý. Lúc cô đi ra khỏi bệnh viện, anh đã lái xe một chiếc xe Jeep tới, dừng trước mặt cô, đây là xe quân dụng. Anh hạ cửa sổ xe xuống, để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng “ Lên xe. ” Cô đưa mắt nhìn anh trong khoảng một giây, cũng chẳng ra vẻ xấu hổ, cứ thế mà lên xe. Cả đường yên lặng, anh không hỏi địa chỉ, chỉ lo lái xe. Sắp tới chỗ rẽ, cô sợ anh đi nhầm đường nên nhắc một câu “ Rẽ phải. ” Rẽ phải xong, anh gia tăng tốc độ, rất nhanh hai người đã đi tới một ngã tư đường, cô lại nhắc nhở thêm “ Rẽ trái đi, sau tới chỗ đèn giao thông bên trên thì rẽ phải. ” Anh vẫn yên lặng lái xe, không nói lấy nửa lời. Sau khi rẽ ở chỗ đèn giao thông xong, cô đang muốn nhắc anh tiếp thì anh đã mở miệng, nói chính xác địa chỉ nhà của cô “ Lục Cảnh Hồng Loan3. ” 3Lục Cảnh Hồng Loan Là một khu nhà ở cao cấp tại Thâm Quyến, được xây dựng bởi tập đoàn Lục Cảnh. Đây là khu nhà ở cao cấp được xây dựng bởi 20 năm kinh nghiệm của tập đoàn Lục Cảnh. Lục Cảnh Hồng Loan trở thành một khu trung tâm cao cấp mới phía Bắc. Muốn tìm hiểu thêm các bạn có thể search Baidu với từ khóa “绿景虹湾” Trong mắt cô như có gợn sóng lăn tăn, theo bản năng cô quay lại nhìn anh một cái. Chiếc xe quân dụng Jeep dừng lại ở dưới tòa nhà Lục Cảnh Hồng Loan. Bởi vì chiếc xe này khác hẳn so với những chiếc xe khác đỗ quanh đây nên nó nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mấy cụ ông đang ngồi đánh cờ, nói chuyện phiếm ở dưới gốc cây. Mấy ánh mắt khác thường liếc tới đây, tiện thể thảo luận xem người ngồi trong xe là ai. Cô xuống xe, dẫm lên đám lá thu rụng dưới đất. Lúc này, cửa sổ xe bên ghế lái hạ xuống, cô gật đầu với anh, nói một câu khách sáo với anh “ Cảm ơn. ” Anh gật gật đầu, ngón trỏ không tự chủ được mà gõ gõ lên tay lái, thanh âm có chút nặng nề “ Ngủ một giấc đi. ” Nói xong, anh dẫm chân ga, nhanh nhẹn bẻ lái, cứ thế mà rời đi. Đám lá rụng dưới chân bị bánh xe nghiền lên, lại bay thêm mấy vòng rồi không cam lòng mà dừng lại. Động tác gõ gõ ngón trỏ lên tay lái lúc nãy của anh vẫn còn hiện rõ trong đầu cô, hành động của anh giống như năm đó, khi hai người còn yêu nhau. Biểu tình, giọng nói cũng không thay đổi, câu dặn dò nhàn nhạt khi nãy cũng vô cùng quen thuộc. Tựa như, bọn họ chưa bao giờ rời xa nhau. Nhìn chằm chằm theo chiếc xe Jeep vừa mới rời đi, cô nhíu mày lại. Rốt cuộc anh có biết không, có biết là bọn họ đã chia tay rồi, vào năm năm trước. ← Mục lục Chương sau →
Ở mỗi chiến trường luôn có tướng quân dẫn dắt, tướng quân như một tường thành vững chắc để giữ vững tinh thần của binh lính. Có người bảo vị tướng luôn cô độc trên chiến mã của mình, cũng có người bảo tướng quân phải là người sắc thép và có trái tim lạnh như băng mới không thể lung lay trước mọi thứ. Nhưng cho dù vị tướng ấy có tài giỏi đến đâu, cho dù tường thành ấy có cứng cáp cỡ nào cũng chỉ vì một người, một quốc gia ở đằng sau lưng. Vị tướng ấy không cô độc, chưa bao giờ gọi là cô độc trên con chiến mã của mình và cô quen biết nhau từ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, tình yêu của họ vốn dĩ đẹp như thơ tả, thế nhưng ở một thời điểm họ không thể thuộc về nhau. Cho dù tình yêu non dại ấy có nồng cháy đến đâu. Thật lâu sau đó một người là quân nhân, một người là bác sĩ họ lại gặp nhau giữa sóng gió cuộc đời. Va vào nhau rồi dây dưa không dứt, gương vỡ lại lành, còn nợ thì còn gặp lại nhau. Chỉ là tình yêu này liệu có kết thúc tốt đẹp?
Ebook Tường Thành Không Cô Độc của tác giả Tuyên TrúcThể loại hiện đại, gương vỡ lại lành, quân nhân x bác sĩ, đô thị tình duyên, một chút thanh xuân vườn trườngEdit+Beta LaStellaNhân vật chính Cố Hiểu Thần Liễu DuệỞ mỗi người đều tồn tại nhiều khía cạnh có nhiều có những người biểu hiện ra bên ngoài nhưng có những người luôn ẩn sâu nổi buồn vào một góc tường đơn độc đối diện với nó. Tuy nhiên không phải lúc nào bức tưởng đơn độc đó chỉ có một người.
tường thành không cô độc